Chu Thịnh Nam đè xuống ghế salon, cảm nhận ham của , nhịp tim của cô chững , cả run rẩy lật một cái. Cô bỗng nhiên đẩy dậy, hai má nóng bừng, ấp úng : “Em… em còn rửa mặt.”
Nói xong, cô dám đối mặt với chạy biến phòng tắm.
Bị cô đẩy , Cận Bùi Niên lảo đảo một chút, lúc hồn thì thấy tiếng cô đóng cửa phòng tắm.
Anh nhịn bật , tầm mắt rơi xuống cánh tay cứng ngắc của . Chậm rãi nắm , dư vị nơi lòng bàn tay thật …
Trong phòng tắm truyền tiếng nước chảy ào ào, cực kỳ rõ ràng giữa bóng đêm yên tĩnh.
Cận Bùi Niên cầm ly nước lạnh bàn lên, ngửa đầu uống cạn.
Chu Thịnh Nam trốn trong phòng tắm lâu cũng chịu ngoài. Anh hối mấy cô mới bình tâm trạng, khi lau khô cơ thể, cô mới khoác áo choàng tắm ngoài.
Cận Bùi Niên ở cửa, thấy cô liền khẽ , chủ động giúp cô lau tóc, “Em còn chắc phá cửa xông mất.”
Trong lời của mang theo ý trêu chọc, thở ấm áp cũng phả xuống trán cô tâm trạng mới bình của cô căng thẳng như cũ.
Nhận lấy khăn lau từ tay , Chu Thịnh Nam cúi đầu, “Em tự lau ạ.”
Cận Bùi Niên miễn cưỡng cô, “Em nhớ sấy tóc cho khô đấy, nếu sẽ dễ cảm mạo.”
Nói xong, phòng tắm.
Bên ngoài, Chu Thịnh Nam tuỳ ý sấy tóc một hồi, thấy còn , cô liền tự ý tắt hết đèn tót lên giường, xuống vờ ngủ.
Cận Bùi Niên tắm nhanh, nhưng lúc thì bên ngoài đen như mực, thấy bóng dáng Chu Thịnh Nam cả.
Anh phòng ngủ, tới bên giường, thấy cô đắp chăn, cong môi , đó xốc một bên chăn xuống, ôm lấy cô từ phía .
Người trong lòng vẫn cử động, là cô ngủ thật vờ ngủ nữa?
“Nam Nam?”
Không ai đáp .
Cận Bùi Niên nhướn mày, khẽ: “Em ngủ thật đấy ?”
Vẫn ai đáp .
Ngửi lấy hương tóc mềm ngọt của cô, Cận Bùi Niên hổn hển hôn xuống cổ cô, đó trằn trọc cắn nhẹ vành tai của cô.
Hai má của Chu Thịnh Nam ửng đỏ, một thanh âm yêu kiều vô thức bật giữa răng môi. Cô bất đắc dĩ xoay , dáng vẻ lười mệt, “Anh gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-190.html.]
Thấy cô giả vờ thật giống, Cận Bùi Niên : “Mới ăn xong thích hợp ngủ liền em, cho dày. Anh với em ‘vận động’ một chút nhé?”
Chu Thịnh Nam: “…”
Không cho cô cơ hội từ chối, Cận Bùi Niên lập tức lấn hôn xuống môi cô.
Ánh đèn đường xuyên qua khe hở giữa màn cửa chiếu , rọi sáng hình ảnh của hai trong phòng, cũng vẽ nên căn phòng kiều diễm.
…
Lúc Chu Thịnh Nam tỉnh , ngoài trời còn sáng hẳn. Cả giật đau, cô vô thức nhíu mày, trong đầu nhớ điên cuồng tối qua, vành tai dần dần nóng lên.
Trước đây, mỗi đêm ôm cô ngủ, Cận Bùi Niên đều đàng hoàng, đàng hoàng đến mức khiến cô cảm thấy nhịn , hẳn là sẽ quá hưng phấn trong ‘chuyện ’.
mà trải qua một đêm, Chu Thịnh Nam liền hiểu cái gì là tích tụ , bộc phát .
Thấy ngủ ngon, Chu Thịnh Nam đảo mắt một hồi, đó vươn ngón trỏ chạm lên hàng mi dày đậm của .
Cận Bùi Niên khẽ nhíu mày, mi mắt run mấy cái mở mắt .
Chu Thịnh Nam doạ đến rụt tay về, nhưng cô vẫn chậm một bước, bắt bàn tay mảnh khảnh.
Giãy nổi, Chu Thịnh Nam lẫy: “Anh buông nào, đau em!”
Cận Bùi Niên , nhét tay cô chăn ôm cô lòng. Anh hôn xuống môi đỏ của cô một cái, đó miễn cưỡng cất giọng vẫn còn mơ hồ, “Sao em ngủ nữa?”
Chu Thịnh Nam rúc trong lòng , nhẹ nhàng cọ cọ, khẽ : “Em , chỉ là tự nhiên ngủ thôi.”
“Vậy cũng ngủ nữa, chuyện với em nhé.”
Chu Thịnh Nam vươn tay sờ lên chút râu mọc cằm , cảm khái, “Em ngờ đến quanh quẩn , cuối cùng vẫn ở bên cạnh em. Trước đây em còn ngỡ sẽ già , sẽ cô đơn cả đời. Lãng phí nhiều năm như thật đáng tiếc…”
Cận Bùi Niên nắm chặt bàn tay của cô, mân mê nó thở dài, “Sau sẽ ở cạnh em nhiều hơn để bù đắp bộ thời gian mà tụi lãng phí.”
“Vậy em cũng ở cạnh nhiều hơn, chờ trả xong nợ cho Trang Tín, em sẽ bớt nhận việc , thời gian rảnh đều ở cạnh thôi. Đến khi đó, du lịch ?”
“Được chứ, nhớ hồi cấp ba, em từng nhiều nơi khi trưởng thành, vẫn luôn nhớ kỹ. Chờ em rảnh , tụi sẽ du lịch hết những nơi em một .”
Chu Thịnh Nam suy nghĩ, đó : “Thật em nhiều nơi , là một mẫu, em cũng công tác ạ.”
“Em một tính, dẫn em mới tính, qua nơi từng một , cảm giác sẽ khác .”
Chu Thịnh Nam đến chờ mong, cảm động mà hiểu . Cô vươn tay xoa xoa gương mặt khôi ngô của , trong đôi mắt hạnh là sự dịu dàng, “Bùi Niên, em yêu .”
Cận Bùi Niên ôm cô sát lòng, khàn giọng đáp: “Anh cũng yêu em.”