Lúc Khâu Viễn mua sữa trở , thấy hai Cố Tần và Tô Tử Hân đang thì thầm cái gì. Anh mỉm qua, đưa hai ly sữa cho họ, “Đang gì đấy?”
Cố Tần nghiêm túc ôm ly sữa, “Không gì ạ, cháu đang hòi dì Tô xem thành phố H chỗ nào vui .”
Tô Tử Hân qua bé, “Tần Tần thích trượt tuyết ?”
“Dạ thích!” Cố Tần ngẩng đầu, trong mắt như đang phát sáng.
Từ trong quán sữa , Tô Tử Hân khoác áo lông trong tay , đó với Khâu Viễn, “Thành phố H tuyết rơi nhiều hơn thành phố C nhiều, khá thích hợp để trượt tuyết. Trước một khách sạn bên một khu đất trống lớn, ít tới chơi , thể đưa Tần Tần tới đó, tối nay ở đó cũng đấy ạ.”
Cố Tần ngẩng đầu cô, “Dì Tô cùng tụi cháu ạ?”
Tô Tử Hân chỉ , giúp bé thắt khăn quàng cổ : “Hai , dì trượt tuyết nên cùng.”
Cố Tần lôi kéo tay của cô, “Không thể học mà, chú Khâu Viễn trượt, dì chú dạy dì trượt ạ.”
“ chú?” Bé đầu qua Khâu Viễn, cố gắng nháy mắt với .
Khâu Viễn mất tự nhiên ho hai cái, đáp: “Tốt gì cũng từng cho em ở nhờ, thế mà hành động bây giờ của em giống đáp lễ gì cả. Huống chi Tần Tần em ở , em hãy chơi với nó nhiều hơn , dù bình thường cũng gặp nó nhiều.”
Nhắc đến chuyện , Tô Tử Hân nhớ chật vật ở thành phố C, và cả chuyện mập mờ thể rõ tối hôm đó.
Cô mấp máy môi, đó dắt tay Cố Tần, “Vậy dì chơi với cháu một lát cũng .”
Đến khách sạn mà Tô Tử Hân quả thật nhiều đang trượt tuyết ở khu đất trống phía . Người bên ngoài thể trả tiền mua giờ trượt, còn khách ở khách sạn thì thể miễn phí trượt tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-195.html.]
Hai Khâu Viễn và Cố Tần chắc chắn sẽ về ngay tối nay, cho nên dứt khoát thuê phòng.
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng Cố Tần trượt tuyết. Bé trượt xuyên giữa đám đến quên trời quên đất. Tô Tử Hân ở ghế dài bên cạnh bé trượt, lúc gió lạnh thổi đến, cô vô thức quấn chặt áo khoác lông .
Khâu Viễn qua đưa cho cô một ly nước nóng, “Em ấm tay .”
“Cảm ơn .” Tô Tử Hân nhận lấy, lòng bàn tay dần ấm lên.
Thấy dáng vẻ của cô quá tươi tỉnh, Khâu Viễn cho rằng cô vẫn phiền lòng chuyện nãy ở quán sữa.
Anh trấn an : “Có một chuyện em giữ trong lòng, vì loại đó mà khiến bản mất vui, thật đáng .”
Tô Tử Hân giật , khi hiểu ý của , cô khẽ một tiếng, khó hiểu , “Tiền bối , con mắt nào của thấy em mất vui vì ?”
Bị cô hỏi tới chột , Khâu Viễn đành đảo mắt theo bóng nhỏ bé của Cố Tần, tiếp thế nào.
Tô Tử Hân vuốt ly nước trong tay chậm rãi : “Thật em và tính là quen , chỉ mới gặp ba bốn thôi ạ, còn trò chuyện quá nhiều nữa kìa.”
Khâu Viễn bất ngờ, “Em quen thì đính hôn?”
Tô Tử Hân thở dài, “Do ba hai bên giới thiệu ạ. Lần đầu tiên gặp , em cảm thấy dáng vẻ của cũng tạm, em cũng tuổi , cho nên nghĩ rằng nếu gì thì nên kết hôn thôi, thể ế tới già .”
“Sau đó gặp tiếp xúc thêm hai , biểu hiện của cũng tệ lắm, ba của em ý, cho nên đính hôn. Kết quả là em mấy phụ nữ khác ngo ngoe tìm đến tận cửa, còn ôm bụng bầu tới van xin em, lúc đó em mới cực kỳ đào hoa.”
Cô , “Thật em cũng thấy bất ngờ lắm, đa con cái nhà giàu đều như , mỗi ngày một cô là chuyện bình thường. Người như Cố Ngôn Thanh Cận Bùi Niên ít càng thêm ít. Đến trai của em cũng là bao, gặp dịp thì chơi thôi, sa đoạ mua vui ba em ngày nào cũng bực tức.”
“ là ba em lo cho tương lai của em sẽ ai để dựa dẫm, luôn mong em thể gả , nhưng ai họ cũng nhận con rể. Anh đào hoa như thế, tự nhiên ba em sẽ phản đối, cho nên mới huỷ hôn. Chỉ là công ty nhà gần đây gặp chút vấn đề nhờ ba em giúp đỡ, cho nên hôm nay mới hẹn gặp em.”