Tô Tử Hân qua Khâu Viễn, “Anh , môn đăng hộ đối chắc là hạnh phúc nào? Ở thành phố H, nhà họ Tô bọn em thể xem là nhà cao cửa rộng, cảnh của con cái trong nhà đúng là chê , nhưng đời sống tình cảm của họ mấy đơn giản.”
“Một bạn từ bé của em liên hôn với gia tộc lớn khác. Cậu cưới một gã chồng ăn chơi trác táng, ở nhà thì hai vợ chồng giả vờ ân ái, nhưng trong quan hệ hôn nhân sớm là thùng rỗng . Cậu bây giờ sống tự do, đàn ông bên cạnh nhiều kể xiết, là… cứ sống như đến hết đời cũng .”
Dừng một chút, Tô Tử Hân đưa mắt xa, “ em hề sống như , trong đời yêu, chỉ mặt trái của tiền bạc, cố gắng lấy lòng,… Tất cả đều vô nghĩa lắm!”
Khâu Viễn cô, cảm thấy những lời của cô luôn ý tứ riêng…
Anh nhấp môi mấy , thấy Tô Tử Hân nghiêm túc qua, “Khâu Viễn, tình cảm chân thành đáng quý, đừng xem nhẹ bản . Huống chi bây giờ tiền dùng để mua nhà ở thành phố C thể đủ mua mấy căn ở thành phố H nhỏ bé . Anh tài giỏi, ai khinh thường .”
Khâu Viễn ngây một lát, “Em mua nhà ?”
“Vâng, em .” Yên lặng một lát, Tô Tử Hân nhẹ nhõm thở một , : “Khó khăn lắm mới nhà xe, định cư ở thành phố C, đó cưới một cô vợ là sẽ hạnh phúc .”
Nói xong, cô trả ly nước ấm cho dậy.
Cố Tần đang trượt tuyết phía đối diện vẫy tay với hai , Tô Tử Hân cũng vẫy tay với bé, đó đầu , “Hai chơi , em về nhà đây.”
Cô cất bước , Khâu Viễn chợt dậy, nhanh chân cản mặt cô.
Thấy cô , nhíu mày hỏi: “Em nhiều mấy câu khó hiểu với như , đến cuối cùng là ý gì?”
Tô Tử Hân : “Tốt gì chúng cũng là bạn học nên em suy nghĩ cho thôi, chúc hạnh phúc ạ.”
Khâu Viễn mím môi, lời còn khỏi miệng, má của nóng lên một chút, “Cận Bùi Niên với em là thích em.”
“ ạ, nhưng thế thì ?” Tô Tử Hân ngẩng đầu, nhàn nhạt mỉm : “Cận Bùi Niên thích em, nhưng chuyện liên quan gì tới ?”
Hiểu hàm ý trong lời của cô, Khâu Viễn cay đắng một tiếng, nhưng vẫn từ bỏ ý định, hỏi: “Em câu đó là thật, nhưng thích .”
Tô Tử Hân lập tức giật .
Cô chợt đáp: “ , em câu đó là thật, và thích .”
Khâu Viễn hề tiếp, trong lòng đau nhức khó mà tả .
“Hẹn gặp .” Đứng thêm một lát, Tô Tử Hân nhét hai tay túi áo nhanh chân bước qua , rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-196.html.]
Cố Tần chơi đến vui vẻ, chợt thấy dì Tô bỏ , còn chú Khâu Viễn thì ngẩn ở đằng . Bé liền trượt tuyết đó, kéo ống tay áo của Khâu Viễn, “Chú ơi, dì Tô thế ạ?”
Khâu Viễn xổm xuống, ôm Cố Tần lòng, “Tần Tần , chú cảm ơn ý của cháu nhé, chỉ là cháu cần tốn công nữa .”
“Vì ạ?” Cố Tần mở to đôi mắt, “Chú bày tỏ với dì Tô ? Dì từ chối chú?”
Khâu Viễn lau mồ hôi trán cho bé, “Mệt ? Chú đưa cháu về khách sạn nghỉ ngơi một lát.”
Cố Tần về khách sạn với , chú Khâu Viễn vui nên bé coi phim hoạt hình một .
Buổi chiều, nhấn chuông cửa phòng khách sạn.
Hai mắt Cố Tần toả sáng, chạy nhanh mở cửa. Nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, bé giang tay , : “Cuối cùng ba cũng tới !”
Trong lúc Khâu Viễn thuê phòng, Cố Tần dùng máy riêng của tiếp tân để gọi cho Cố Ngôn Thanh, ba tới đón . Vốn dĩ bé để chú Khâu Viễn và dì Tô ở yêu đương thật , ngờ hai chia xa trong vui.
Bây giờ Cố Tần hết cách , chỉ đợi ba tới đón , chừng ba thể bày cho chú Khâu Viễn vài câu.
Nghe thấy tiếng động, Khâu Viễn tắt thuốc, từ nhà vệ sinh . Nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, ngạc nhiên, nhướn mày : “Cậu đuổi xa như ? Chẳng lẽ sợ bắt cóc con hả?”
Cố Ngôn Thanh ôm con trai, qua, “Không con đang trượt tuyết ? Sao bây giờ ở trong phòng thế?”
Khâu Viễn lười biếng salon, câu nào.
Cố Tần cục cục tác một đống chuyện bên tai ba , kể từ đầu tới đuôi chuyện một .
Cố Ngôn Thanh nhịn , “Sao con quan tâm tới đời sống của chú con thế hả?”
Cố Tần thở dài: “Tiếc là con quan tâm cũng vô dụng, dì Tô ạ.”
Cố Ngôn Thanh sang Khâu Viễn đang ghế salon, hề ý định nhúng tay , “ đưa Tần Tần về đây.”
Khâu Viễn gì.
Cố Tần kéo kéo cổ áo của ba , “Ba ơi, chú Khâu Viễn đau lòng tới , ba cũng an ủi chú .”
Khâu Viễn qua, hỏi: “Ai với cháu là chú đau lòng hả? Chú thèm ba cháu an ủi , cháu về thành phố C với ba cháu .”
Cố Ngôn Thanh thả Cố Tần xuống đất, đó qua xuống bên cạnh , “Cậu chứ?”