Tô Tử Hân hiên nhà , cất giọng nhàn nhạt, hờn dỗi, “Sao còn nữa? Có c.h.ế.t cóng thì cũng ai nhặt xác cho .”
Khâu Viễn ngẩng đầu, thấy cô từ bên trong , nhếch miệng , “Anh nỡ , đang nghĩ cách để gần em một chút…”
Nơi nào đó trong lòng Tô Tử Hân rung động, cô nhấp nhẹ môi.
Khâu Viễn tới mặt cô, cách gần, cô phát hiện cóng đến mức thở đều lạnh giá.
Mũi cô cay xè, từng đ.ấ.m từng đ.ấ.m rơi xuống n.g.ự.c , nước mắt to như hạt châu cũng rơi xuống, “Không tự ti bản gì ? Không sợ thể khiến em hạnh phúc ? Một một quá còn gì, trêu chọc tới em cơ chứ?”
Lần đầu tiên cô mặt Khâu Viễn, một bụng giận dữ như xả , nước mắt ào ào rơi xuống, ấm ức đáng thương…
Khâu Viễn lẳng lặng đó, tuỳ cô đánh chửi, cuối cùng, nhịn ôm cô lòng, đó cúi đầu hôn xuống môi cô.
Nỗi nhớ nhung tuôn như suối cuộn, nụ hôn của từ nồng nhiệt cũng dần hoá thành trằn trọc thâm tình.
Ban đầu, Tô Tử Hân còn giãy dụa, đột nhiên bao phủ bởi sự mãnh liệt của , cuối cùng cô vẫn chậm rãi trầm luân.
Sau một hồi lâu, Khâu Viễn buông cô .
Tô Tử Hân cảm thấy môi mút đến c.h.ế.t lặng , cứ âm ẩm đau.
Khâu Viễn đảo lòng bàn tay qua gò má của cô, trong mắt lộ sự hổ, “Xin em, đây cảm thấy thể rộng lượng mà em gả cho khác. khi nãy bên ngoài lâu, càng nghĩ càng cảm thấy nếu em thật sự gả cho khác, sẽ hối hận cả đời. Cho nên ích kỷ một , em ở bên cạnh , … buông tay em.”
Tô Tử Hân nâng mắt, hai gò má đỏ lên, cất giọng nhẹ nhàng, “Anh lấy hai tuyết và một đoạn code để cầu hôn em là keo quá ?”
Khâu Viễn lập tức lấy một hộp trang sức tinh xảo n.g.ự.c áo mở , đó là một chiếc nhẫn kim cương, ánh đèn đường ánh sáng toả lấp lánh.
Thấy Tô Tử Hân chằm chằm, : “Anh mua từ lâu , lúc đó trông ngóng sẽ một ngày thể đeo tay em.”
Tô Tử Hân thu hồi tầm mắt, hề nhận lấy chiếc nhẫn của , “Còn xem tâm trạng của em .”
Cô mở cửa nhà, thấy Khâu Viễn vẫn sững cầm nhẫn, yên tại chỗ, cô : “Anh vẫn bên ngoài để biến thành tuyết luôn đấy ?”
Khâu Viễn cất nhẫn , đó nhà.
Tô Tử Hân đưa một đôi dép lê dành cho nam cho , thấy chằm chằm đôi dép lê , cô : “Là dép của trai em.”
Nói xong, Tô Tử Hân mới phát hiện cần giải thích cho . Cô khựng một lát trực tiếp phòng khách.
Cuối cùng mặt của Khâu Viễn cũng lộ ý , lời cô đổi giày nhà.
Tô Tử Hân ghế salon, tuỳ ý cầm một quyển sách lên, đó ngẩng đầu , “Không nấu cơm ? Em đói , lo nấu bữa tối em cho ở ké một đêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-199.html.]
Cô chỉ tủ lạnh, “Trong đó nguyên liệu nấu ăn đấy ạ, nấu gì thì tuỳ chọn.”
vặt xong, cô cúi đầu sách, xem là khí.
Khâu Viễn cũng phản kháng, qua rửa tay mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn , thật sự cơm cho cô.
Trong nhà yên tĩnh, đôi khi vang lên thanh âm của việc nấu cơm, bầu khí cực kỳ… vi diệu.
Tô Tử Hân đặt sách xuống, lặng lẽ nâng mắt dáng vẻ thắt tạp dề, đang bận rộn của , nhất thời cô xuất thần.
Ngửi thấy mùi cơm chín, cô đặt sách xuống, xoa xoa cái bụng lép kẹp qua. Lập tức, cô thấy trong nồi bánh xèo trứng [2], màu sắc vàng óng, hành thái điểm lên, đó còn rải vừng, ngửi mùi liền khiến ăn nhiều một chút.
Khâu Viễn bày dĩa bánh bàn, thấy cô liền đẩy dĩa qua, : “Em nếm thử .”
Vốn đang đói bụng, Tô Tử Hân vô thức vươn tay qua bốc, nóng nên kêu ‘Úi’ một tiếng, cuống quít rụt tay về.
Khâu Viễn nhướn mày, đặt dĩa bánh sang một bên nắm lấy tay cô xem thử, đó giúp cô thổi thổi, “Em chứ? Anh lấy đũa gắp cho em, đừng dùng tay để bốc.”
Đầu ngón tay của Tô Tử Hân đỏ hồng, còn cô thì nhếch môi chuyện.
Khâu Viễn bưng dĩa bánh lấy đũa gắp một mẩu bánh, đó đút cho cô, “Nào, em nếm thử xem.”
Tô Tử Hân cắn một miếng tự cầm lấy ăn, sắc mặt bình tĩnh, “Miễn cưỡng chấp nhận ăn thôi ạ.”
Khâu Viễn khẽ , tiếp tục bếp.
Tô Tử Hân nhiều, chỉ yên lặng ăn bánh xèo trứng trong tay.
“ , em nhớ quê ?” Đột nhiên, Khâu Viễn hỏi.
Tô Tử Hân ngạc nhiên, khó hiểu ngẩng đầu, “Gì ạ?”
Khâu Viễn đưa mắt cô, “Nếu em ở quá xa quê, sẽ bán nhà ở thành phố C về đây mua một căn, thể ở đây phát triển công việc.”
Tô Tử Hân bất ngờ , “Anh ở thành phố C mà, công việc , lăn lộn nhiều năm như thế mới nhà xe. Cuối cùng tới đây từ đầu, cảm thấy lời ?”
Yên lặng một lát, Khâu Viễn : “ ở đây em.”
Tô Tử Hân quýnh lên, vội rũ mắt xuống, “Em còn sẽ gả cho mà! Anh nghĩ nhiều thế gì chứ?”
Cô ôm dĩa bánh chạy trối chết, thấy phía lưng, Khâu Viễn : “Vậy cũng ở đây cố gắng theo đuổi em.”
Cả Tô Tử Hân khựng .
Cô cúi đầu dĩa bánh xèo trứng trong tay, cong môi khẽ, “Tuỳ thôi đó!”