Khâu Viễn ở thành phố H ăn Tết, tốc độ tiến triển với Tô Tử Hân tăng mạnh, sang năm tổ chức hôn lễ ở thành phố H luôn .
Chỉ là Tô Tử Hân định cho ở thành phố H phát triển, ngành IT vẫn tương lai hơn nếu phát triển ở thành phố C, huống chi bên đó quen, cũng tính là cô đơn.
Cho nên hai thảo luận một phen, khi cưới sẽ trở về thành phố C cùng , tham dự hôn lễ của Cận Bùi Niên và Chu Thịnh Nam tổ chức tháng ba.
Hôn lễ của Cận Bùi Niên và Chu Thịnh Nam theo kiểu truyền thống Trung Quốc, hôn lễ hôm đó, Chu Thịnh Nam đội mũ phượng, vai quàng khăn đỏ, cực kỳ lộng lẫy.
Nhìn họ đài, Tô Tử Hân kéo tay Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ, dáng vẻ tiếc hận, “Thì kết hôn truyền thống Trung Quốc như , hối hận ghê.”
Tần Noãn cô, “Hay là và Khâu Viễn tổ chức hôn lễ nữa .”
“Mình thấy ý đấy,” Tề Á Nhuỵ đồng tình, “Ban đầu cảm thấy đời của và Khâu Viễn coi như vô duyên , ngờ tốc độ của hai nhanh tới , hôn lễ còn tổ chức cả Tiểu Chu Chu cứ như là sợ kịp .”
“Vậy cũng đúng, dù tụi cũng đôi kết hôn cuối cùng nha.” Tô Tử Hân , chỉ lên đài, “Họ mới là đôi kết hôn cuối cùng đó.”
Tần Noãn cảm thán, “Quả thật tình duyên của họ lận đận, như hôm nay cũng dễ gì.”
Tô Tử Hân gật đầu, “ , đôi khi cảm thấy may mắn , nhưng so với Tiểu Chu Chu thì còn khổ hơn. mà chuyện đều , cuối cùng cũng hạnh phúc riêng.”
Vừa xong, Tô Tử Hân che miệng nôn khan mấy , sắc mặt kém.
Cô đang thai, gần đây nôn nghén nghiêm trọng.
Ở phía bên , Khâu Viễn đang cùng nhóm Cố Ngôn Thanh, thấy tình huống bên , lập tức nhanh chân tới, sắc mặt lộ lo lắng, hỏi: “Có em khó chịu ?”
Tô Tử Hân , “Em , đừng căng thẳng.”
“Bên nhiều , để dẫn em tới chỗ khác hít thở khí.” Khâu Viễn đỡ cô len qua đám .
Tần Noãn theo hai họ, đón lấy con gái từ trong lòng Cố Ngôn Thanh, cô chỉ lên đài, “Tích Tích, hôm nay dì Chu Chu con?”
Cố Tích vẫn chuyện, chỉ ôm cổ nhếch miệng . Hai gò má lúm đồng tiền, đột nhiên bé hôn bẹp lên má Tần Noãn một cái, mặt Tần Noãn dính một xíu nước miếng.
…
Bảy năm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-200.html.]
Khi Cố Tần tan học về nhà thì phát hiện hai bé con đang quây quần bên quầy bar ngoài phòng khách để bài tập.
Nghe thấy tiếng động, Cố Tích ngẩng đầu , mềm giọng kêu ‘ trai’, thấy qua Mục Sở bên cạnh, bé liền : “Chú Mục và dì Nam Khanh công chuyên nên Sở Sở tới nhà bài tập ạ.”
Mục Sở vốn thường xuyên tới, Cố Tần sớm hình thành thói quen. Cậu đảo mắt hai một chút ‘ừ’ nhạt một tiếng. Lúc đang chuẩn lên lầu, Cố Tích giờ vẫn luôn keo kiệt, lúc thôi.
Bé nhỏ giọng kêu: “Anh ơi!”
Cố Tần đầu qua, bé vẫy vẫy cái tay nhỏ, hiệu qua đây.
Cố Tần nhíu mày, cảm thấy dáng vẻ của bé là lành gì . Cậu bất động ở cầu thang, “Qua gì?”
Cố Tích cẩn thận từng li từng tí lấy bài thi trong cặp , cất giọng nhỏ: “Giáo viên mới phát bài thi môn Toán , … phụ ký tên ạ.”
Lông mày của Cố Tần giật giật, như nhận cái gì, miễn cưỡng mở miệng, “Anh phụ của em, tìm ba .”
“Anh ơi~” Cố Tích cực kỳ đáng thương , cái răng trắng muốt khẽ cắn môi , đôi mắt trắng đen rõ ràng nháy nháy như đang phát sáng.
“…” Cố Tần thở dài một tiếng qua, nhận lấy bài thi trong tay bé, lúc thấy điểm phía , sắc mặt lập tức âm trầm.
Bài thi môn Toán, sáu mươi hai điểm.
Cố Tần ném bài thi cho bé, “Em thi như dám ký , di truyền ai thế hả?”
Cố Tích mạnh miệng, “Anh cướp sạch gene của ba , trách em ?”
Cố Tần: “…”
Cố Tích kéo ống tay áo của , thương lượng, “Anh ơi, giả chữ ký của ba mà, giúp em ạ? Nếu sẽ dạy dỗ em đó…”
“Không !” Cố Tần quyết đoán hất tay bé xuống.
Cố Tích ấm ức chu môi.
Mục Sở vẫn luôn vùi đầu bài tập, một hồi, bé ngẩng đầu lên, suy tư : “Hay là giúp ký nha?”
Cố Tần cau mày, gõ ngón tay lên đầu bé, “Quỷ con, dám giả phụ của Tích Tích, em ăn đòn hả?”