Sau khi Cố Ngôn Thanh rời , Thôi Hạo : " phát hiện mỗi ngày đều bận."
Cận Bùi Niên uống một hớp nước, "Bận thêm giờ đấy."
Tần Noãn hai thì trầm mặc một lát, đó ngẩng đầu, như vô tình hỏi: "Anh thiếu tiền ạ?"
"Không thể nào ," Tề Á Nhuỵ phản bác, "Ba của là giáo sư ngành Văn học Trung Quốc của trường chúng , ông là một nhân vật lợi hại, điều kiện gia đình tệ mới đúng."
Thôi Hạo nhướn mày, "Các em mới là tân sinh viên trường hiểu rõ Cố Ngôn Thanh nhỉ?"
Tề Á Nhuỵ , khoát tay, "Không , , bình thường hiểu rõ ạ? Chỉ là chuyện chỉ cần dạo diễn đàn của trường là thôi."
Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ nhanh ăn xong, về . Thôi Hạo dậy, ân cần hỏi: "Anh đưa các em về nhé?"
"Không cần ạ, học trưởng, mời tụi em ăn cơm phiền , cám ơn ạ." Tần Noãn đáp, đó kéo cánh tay của Tề Á Nhuỵ .
Chờ hai , Thôi Hạo mới nghĩ chuyện trưa nay, "Cậu xem, vất vả lắm mới mời em ăn một bữa cơm. Vậy mà với Cố Ngôn Thanh thò chân , cũng ấn tượng của em đối với như thế nào nữa. Làm chứ? hi vọng , đến cả đưa về mà em cũng cho."
Nói xong, Thôi Hạo nghĩ tới chuyện Tần Noãn và Cố Ngôn Thanh mới thêm Wechat của , vỗ đùi : "Em sẽ xem trọng Cố Ngôn Thanh nhỉ?"
Cận Bùi Niên như suy nghĩ cái gì, hỏi: "Cậu thấy Cố Ngôn Thanh là như thế nào?"
Thôi Hạo khựng một chút, khách quan : "Dáng , học giỏi, là Phó hội trưởng Hội sinh viên, cuồng công việc, năng lực, trách nhiệm, ôn tồn lễ độ."
Cận Bùi Niên nghĩ tới chuyện Cố Ngôn Thanh run tay khi nãy một lát, chợt nhướn mày, "Cậu cảm thấy phúc hắc ?"
"Phúc hắc?" Thôi Hạo nhíu mày như đang cân nhắc cái gì.
Cận Bùi Niên đầy thâm ý, vỗ vai , "Này Hạo, đứa em họ năm nay học năm nhất Đại học, là ngành ngôn ngữ Anh của trường chúng , mấy ngày còn nhờ kiếm bạn trai cho con bé. Là em , cũng coi trọng , là hôm nào giới thiệu cho và con bé quen nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-25.html.]
Đối với chuyện của Tần Noãn, trong lòng Thôi Hạo vốn chắc. Lúc thêm một con đường khác, Thôi Hạo tự nhiên vui mặt, "Quả nhiên Cận lão đại , , còn ăn cái gì? Hôm nay đều ăn hết, mời."
...
Buổi chiều, Tề Á Nhuỵ định mua quần áo, rủ bạn cùng phòng chung, chỉ Chu Thịnh Nam .
Từ ký túc xá , Tề Á Nhuỵ nhỏ giọng hỏi: "Sao cảm giác Thịnh Nam lãnh đạm thế nhỉ? Từ hồi khai giảng tới giờ, đều gì nhiều cả."
Tô Tử Hân gật đầu, "Có lẽ thích chuyện. Buổi sáng, lúc tụi nhận đồng phục quân sự, cũng yên lặng."
"Có lẽ là do tính cách của thôi." Tần Noãn , đó hỏi Tề Á Nhuỵ, "Sao mới khai giảng xong mua quần áo thế? Phải hẹn hò quan trọng ?"
Mặt của Tề Á Nhuỵ ửng hồng lên, "Cũng tính là hẹn hò. Lúc nghỉ hè, quen một học trưởng qua mạng. Sau một thời gian trò chuyện thì hẹn tối nay gặp mặt."
Tô Tử Hân đầy thâm ý, "Đây là khúc dạo đầu cho màn thoát ế đấy ?"
"Không , hẳn. Mình còn trông thế nào đây nữa." Tề Á Nhuỵ rũ mi mắt xuống, là ngượng ngùng.
"Dù , theo đuổi cấp bậc như Cố Ngôn Thanh chắc chắn là khó. Bình tĩnh thì nam thần chỉ dùng để ngưỡng mộ mà , còn yêu đương vẫn nên chọn thể thoải mái chuyện."
Tô Tử Hân xong thở dài một tiếng, "Thật hâm mộ hai thể ăn trưa cùng Cố Ngôn Thanh. Nếu thể gặp , khẳng định là sẽ ăn ngon miệng."
Tề Á Nhuỵ chỉ chỉ Tần Noãn, "Vậy càng hâm mộ . Cậu cả Wechat của Cố Ngôn Thanh đấy."
_____
[1] Vạn mã bôn đằng: trăm con ngựa chạy qua (ở đây miêu tả tâm trạng rối bời của Tần Noãn).
[2] Cao lĩnh chi hoa: đồng nghĩ "ngọc thụ lâm phong" - dùng để miêu tả nét lạnh lùng của đàn ông.