Nhiều ngày liên tiếp mưa nổi, mặt trời trong lúc huấn luyện quân sự luôn chói chang, khí thì khô nóng ngột ngạt, cây cỏ ủ rũ, chim chóc cũng nóng đến trốn mất thấy .
Trên bãi tập, mấy Tần Noãn gì để che nắng, lâu phơi váng cả đầu, thậm chí còn sinh viên nữ mảnh mai té xỉu tại chỗ, đó đưa lên phòng Y tế.
Thấy tình hình , rốt cục giáo quan mới chịu thổi còi, lên tiếng: "Mọi nghỉ ngơi mười lăm phút."
Xung quanh thao trường khán đài, thể miễn cưỡng che nắng. Sau khi lệnh, nhao nhao chạy về phía khán đài, đó cầm bình của để rót nước.
Tề Á Nhuỵ và Tô Tử Hân tựa lên tường, cử động, cho nên hai Tần Noãn và Chu Thịnh Nam thuận tiện giúp mấy cô nàng lấy nước.
Tiếc là trùng hợp, hai tới hết nước.
Nhìn thấy Tần Noãn và Chu Thịnh Nam cầm bình trở về, Tô Tử Hân ngẩng đầu mặt trời như lửa phía , gương mặt tuyệt vọng, "Không chứ? Đến nước cũng đủ uống ?"
Tần Noãn xuống bên cạnh cô nàng, l.i.ế.m môi đang khô nứt một cái, "Cậu đợi chút , lát nữa sẽ nước thôi mà."
Lúc , một tiền bối bưng ly chè đậu xanh đá lạnh tới đưa cho giáo quan, là do Hội sinh viên của trường chuẩn .
Mấy bạn học nước uống thấy ly chè đậu xanh, hai mắt liền toả sáng.
Tô Tử Hân xung quanh một chút, phát hiện chỉ mấy giáo quan của các nhóm tập là chè đậu xanh để ăn.
Lại đó nữa, cô nàng thấy ở nơi hẻo lánh cách đó xa, Cố Ngôn Thanh đang ở trong múc chè đậu xanh.
Tô Tử Hân kích động túm lấy Tần Noãn, "Cậu chỗ đó, chỗ đó kìa!"
Tần Noãn thuận mắt sang, thấy Cố Ngôn Thanh trong góc hẹp đang múc từng cốc từng cốc chè đậu xanh một, đó phân cho thành viên hội khác việc của , cầm đưa cho giáo quan.
Chỗ hề gì che chắn, đầu đội mũ bóng chày, mặc áo thun màu trắng và quần dài màu đen. Nửa cánh tay trắng như ngọc lộ ánh mặt trời, ngũ quan thanh tuyển vài phần nhu hoà cùng ôn nhuận.
Đã ba ngày kể từ sáng sớm hôm , gọi cô dậy đưa băng vệ sinh. Lúc , khi rời bao lâu gửi Wechat giải thích cho cô, là tối hôm cô gom thiếu một bao, cho nên bà bán hàng bảo đưa cho cô giúp.
Thật Tần Noãn lúng túng với chuyện , nhưng khi nghĩ đến buổi sáng hôm đó, cũng bối rối, cô cảm thấy buồn .
Da mặt của thật là mỏng, tìm cách trả băng vệ sinh cho cô cũng dễ dàng gì với .
Tần Noãn khuôn mặt của đến ngẩn , khoé môi mang theo ý . Tô Tử Hân đẩy cô mấy , "Noãn Noãn , nếu xin một ly chè đậu xanh thì Cố Ngôn Thanh hẳn sẽ nể mặt nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-39.html.]
"Hả?" Tần Noãn liếc cô nàng một cái, "Cậu nghĩ gì thế? Chè đậu xanh rõ là chuẩn cho giáo quan đấy."
"Nói chừng sẽ còn dư mà, thử xin một ly ." Tô Tử Hân , vỗ vỗ bả vai của cô, "Trước đó rằng Cố Ngôn Thanh thể là thích ? Cho nên sinh viên nam tỏ tình ở bãi tập, mới công báo tư thù [1]. Chẳng lẽ kiểm chứng một chút lời đúng ?"
Lời , nhịp tim của Tần Noãn liền nhanh hơn mấy , "Phải kiểm chứng như thế nào?"
Tô Tử Hân nháy mắt, "Thì tìm xin một ly chè đậu xanh . Nếu thích , hẳn sẽ keo kiệt mà cho một ly ."
Tô Tử Hân mấp máy môi, còn nghĩ sẽ là Tô Tử Hân kéo dậy, đẩy về hướng mấy bước.
Tần Noãn: "..."
Trên bãi tập nhiều như nên cô vô thức về, nhưng lúc ngẩng đầu thấy Cố Ngôn Thanh trùng hợp . Anh bình tĩnh chăm chú mà cô.
"..." Thân thể của Tần Noãn cứng đờ, khi điều chỉnh hô hấp mới mặt dày mày dạn qua.
Đi tới mặt Cố Ngôn Thanh, cô dừng bước, , nồi chè đậu xanh. Cô vô thức mím môi, càng càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Trong nồi còn nhiều chè đậu xanh, hẳn là sẽ ích kỷ ...
Tần Noãn nhíu mi, suy nghĩ để mở lời.
Cố Ngôn Thanh liếc mắt cô một cái, "Em việc gì ?"
Tần Noãn hít một , nhướn mày với , "Chào tiền bối ạ."
Cố Ngôn Thanh cúi đầu múc một ly chè đậu xanh, Tần Noãn lăm lăm theo. Sau đó, cô thấy đưa ly chè cho một thành viên trong Hội sinh viên hôm nay đến phụ việc, "Cho ."
Người thành viên nhận lấy ly chè qua một chỗ râm mát.
Tần Noãn: "..."
"Tiền bối, mệt ? Có cần em giúp gì ạ?"
" mệt." Cố Ngôn Thanh thuận miệng đáp, chỉ cầm cái ly dung tích 600 ml bỏ mấy cục đá . Anh múc thêm chè đậu xanh, hề phản ứng ý của Tần Noãn.
Cô đầu về phía bạn cùng phòng bên , thấy cả ba đều đang theo dõi và Cố Ngôn Thanh, thỉnh thoảng còn xì xào bán tán gì đó.
Tần Noãn hít sâu một , ngừng cố gắng, "Cố Ngôn Thanh!"