Tiểu Linh Đang chỉ ở thành phố C ba ngày, sang ngày thứ tư, cô nàng mua vé máy bay trở về thành phố Z.
Tần Noãn và Cố Trí Dương đưa Tiểu Linh Đang sân bay, Tiểu Linh Đang biểu lộ buồn tiếc thôi của Tần Noãn thì xoa bóp gương mặt của cô, "Chẳng đến kỳ nghỉ đông, chúng sẽ gặp ? Giảng viên của giao bài tập, nếu hết sẽ ảnh hưởng đến thành tích, cho nên mới về gấp như thôi mà."
Tần Noãn ôm cô nàng một cái, "Cậu một ở thành phố Z chăm sóc bản thật nhé."
Bỗng, chuyến bay nhắc nhở hành khách đăng ký, là chuyến bay của Tiểu Linh Đang.
Cô nàng vẫy tay với Tần Noãn và Cố Trí Dương, : "Mình nhé, hai trở về ."
Tiễn Tiểu Linh Đang xong, Tần Noãn và Cố Trí Dương từ sân bay .
Cố Trí Dương đeo khẩu trang màu đen, đầu đội nón lưỡi trai, qua Tần Noãn, "Giờ em ?"
"Về nhà." Tần Noãn trả lời, chuẩn đón taxi.
Cố Trí Dương đồng hồ một chút, "Chúng cùng ăn một bữa cơm ? Gần đây một nhà hàng món cá luộc cũng tệ lắm!"
Tần Noãn suy tư như đang do dự điều gì.
Nếu là đây, cô sẽ từ chối. mà mấy ngày , Tiểu Linh Đang chuyện Cố Trí Dương thích cô...
Có một việc một khi đ.â.m thủng, quả thật khó chịu.
Cố Trí Dương liếc cô, hồi lâu mới : "Có bạn trai , em vì họ của mà thủ như ngọc, đến ăn cơm với bạn học nam cũng dám ?"
Hai tay của đút túi, dáng vẻ vĩnh viễn chính là cà lơ phất phơ, đuôi mắt đào hoa giương lên, trong ngữ điệu chuyện cũng mang theo đôi chút du côn.
Tần Noãn dừng mấy giây, nhướn mày, " chỉ sợ ăn c.h.ế.t thôi, mách lẻo với chú Cố nữa."
Cố Trí Dương hất cằm, "Đi thôi, nhà hàng gần đây."
...
Lúc ăn cơm, hai nhiều, bầu khí hiểu yên tĩnh.
Nhân viên phục vụ lúc ngang qua, Tần Noãn gọi một tiếng, chỉ đồ ăn : "Phần cá luộc phiền gói thêm một phần mang về giúp ."
Cố Trí Dương sửng sốt một chút, như đang nghĩ tới cái gì, hỏi: "Anh họ của đang ở nhà em ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muon-dua-vao-em/chuong-80.html.]
"... Không như nghĩ , ở phòng sách."
Cố Trí Dương thành tiếng, "Em vội giải thích gì? Cố Ngôn Thanh là thế nào, còn hiểu rõ hơn em."
Nói đến đây, Tần Noãn như tìm chủ đề, do dự hỏi: "Mỗi ngày ngoại trừ hạng mục của trường thì còn nhận mấy việc bên ngoài, nhà ... thiếu tiền ?"
Cố Trí Dương uống một hớp nước trái cây, cô liền sặc một cái.
Tần Noãn đưa khăn tay cho , "Phản ứng của là ? Chẳng lẽ ... thật sự nghèo?"
Cố Trí Dương ho khan còn dữ hơn.
Sau một hồi hoà hoãn , nín , "Em thì tự hỏi ."
" từng hỏi , một chút cũng chịu đề cập tới. Cho nên nghĩ là sợ lo lắng chăng? Chỉ là ba của là giáo sư , thiếu tiền mới đúng, rốt cục là gặp khốn cảnh gì đây?"
Nói đến đây, Tần Noãn nhớ đến một vấn đề, "Mẹ của Cố Ngôn Thanh gì thế?"
Cố Trí Dương suy tư vấn đề .
Thân phận của Cố Ngôn Thanh tương đối bí ẩn, nhiều. Mặc dù đối với Cố Ngôn Thanh, cô tính là ngoài, nhưng loại chuyện vẫn nên là đích Cố Ngôn Thanh mới .
"Anh hả? Chuyện khó ?" Tần Noãn quan sát biểu lộ của Cố Trí Dương.
Cố Trí Dương hớp thêm một ngụm nước trái cây, hỏi: "Cảnh khu mà bà ngoại ở ?"
Tần Noãn gật đầu.
Cố Trí Dương: "Mẹ của ... việc ở cảnh khu đó."
Tần Noãn suy nghĩ lời , kinh ngạc, "Là công nhân ở đó ?"
"..." Mạch não của cô thật tuyệt!
Cố Trí Dương kìm nén xúc động vỗ vai cô, bình tĩnh gật đầu, "Ừ, cũng khác là mấy."
" hiểu , nhà của thể cung cấp cho cảnh nhất, cho nên tương lai dựa chính mới cuộc sống hơn, nhận thêm việc bên ngoài là vì tiết kiệm tiền."
Nói xong, Tần Noãn chống cằm thở dài, "Khó khăn lắm mới một ngày nghỉ, khác thì du sơn ngoạn thuỷ [1], còn mỗi ngày việc trong phòng sách, thật là vất vả!"
lập tức, cô lộ vẻ tán thưởng, "Cùng lắm đây là lòng cầu tiến, phẩm chất nha!"