Thẩm Vinh cầm tiền, hung dữ : "Mày cứ ngoan ngoãn ở nhà họ Vương,   mày là vợ   ."
Tối hôm đó, Vương Khoèo nhốt  và Vương Đại Tráng trong phòng.
Vương Đại Tráng cởi quần áo, trần truồng   mặt , vẻ mặt dâm đãng: "Mày cởi quần , như  mới sinh  con trai."
 túm lấy  , dùng sức bóp chặt.
Vương Đại Tráng đau đớn kêu la thảm thiết.
 lạnh lùng : "Đừng động  , nếu   sẽ phế ."
"Tao  động  mày, mày buông tao ! Hu hu hu hu đau quá!"
Vương Đại Tráng ngủ say như chết.
 ôm chặt lấy    giường, sợ hãi đến mức  dám ngủ.
Đột nhiên, Vương Khoèo mở cửa bước , thấy chuyện  thành, liền nổi trận lôi đình:
"Tao bỏ  bốn vạn tệ cưới mày về, là để mày sinh con trai cho nhà tao!"
Vương Khoèo giật quần áo của .
"Đại Tráng ngu ngốc, tao thì  ngu! Tao  tận mắt  thấy hai đứa động phòng!"
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Ông   thấy bờ vai trắng nõn của , thú tính nổi lên: "Đại Tráng  , tao . Phan Nhi, mày thật ... Để chú thương mày nào!"
  ngọt ngào với ông : "Chú, đừng ở đây,  phòng chú ."
"Được  !"
Vừa  khỏi cửa,  liền dùng chậu hoa đập   bất tỉnh.
 lục tìm trong phòng Vương Khoèo, lấy  hai nghìn tệ.
Sổ hộ khẩu và chứng minh thư  luôn giấu kỹ bên , mang theo một ít đồ dùng,   ngoảnh đầu  mà  thẳng  núi.
  bộ gần một tiếng đồng hồ thì  thấy tiếng xe.
Vương Khoèo tỉnh  , gọi  trong làng đến bắt !
 lo lắng, lúc chạy trốn,  may ngã xuống một cái hố sâu, gáy đập  một tảng đá.
Máu tươi lập tức chảy .
 ngã đến mức đầu óc choáng váng, tay chân tê dại.
"Vừa  rõ ràng tiếng động phát  từ đây, là động vật ?"
"Thẩm Vinh! Con gái ông chạy , trả  bốn vạn tệ cho , nó còn trộm của  hai nghìn tệ!"
"Xung quanh  là núi, nó một  một   thể chạy  ? Tao nhất định sẽ bắt nó  cho mày!"
 mệt mỏi, đau đớn.
Bây giờ lên tiếng,   với bọn họ, ít nhất còn sống   ?
Trở về, sẽ  hai bố con nhà họ Vương hành hạ, trở thành công cụ sinh sản,  trâu  ngựa cho bọn họ.
Vậy thì đời  coi như xong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muu-ke-cua-chim-hoang-yen/chuong-6.html.]
Thôi thì c.h.ế.t quách cho xong.
 che miệng ,  lên tiếng,  tiếng   ngày càng xa dần.
Nơi hoang vu hẻo lánh, rơi  đường cùng.
 nhắm mắt  một cách bình thản.
Đột nhiên, bụng  kêu ùng ục.
"Không , đời    hưởng thụ  gì,  thể c.h.ế.t một cách lặng lẽ như !"
 vùng dậy trong cơn tuyệt vọng, dùng d.a.o rạch quần áo thành từng mảnh vải, băng bó vết thương, dùng chăn quấn chặt lấy .
Lấy  một cái bánh bao,  ăn  .
"Chúc mừng sinh nhật, bảo bối, mày  trưởng thành ,   nhất định  sống cho  hồn!"
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi buồn,  đều tự dỗ dành , tự gọi  là bảo bối.
"Sau  sinh nhật sẽ  ăn bánh bao nguội nữa, tao  ăn thịt kho tàu."
 ở trong hố ba ngày, đợi đến khi sức lực hồi phục, mới bò lên, tiếp tục lên đường.
   khỏi núi,  khỏi thị trấn nhỏ, cố gắng đến Kinh Thành.
 từng  phục vụ nhà hàng, lễ tân khách sạn, bán quần áo... mở cửa hàng online.
Kiếm  tiền,  tiên  mua một căn nhà ở thành phố lân cận, nhập hộ khẩu trở thành  thành phố, cũng đổi tên.
Sau đó,  tham gia một chương trình tuyển chọn nào đó,   cơ hội  diễn viên.
Gặp Chu Sâm Phi trong một bữa tiệc,  chủ động  quen, khá thuận lợi mà chinh phục   .
  tin rằng, với năng lực của , dù   Chu Sâm Phi giúp đỡ,  cũng  thể  giàu.
Năm nay  hai mươi tám tuổi,  lội ngược dòng, trở thành một phú bà.
Gặp  ba  bọn họ, cứ ngỡ như một giấc mơ.
  dậy, lặng lẽ  bọn họ diễn trò,  hề sợ hãi.
Thẩm Vinh xông đến,    chặn , ánh mắt ông    đầy tham lam.
"Đừng tưởng mày đổi tên là  thể phủi sạch quan hệ với tao!"
Ông   bệt xuống đất ăn vạ: "Mọi  đến mà xem,  vất vả nuôi nó lớn, nó đến thành phố lớn bám  đại gia, một  ăn sung mặc sướng,  bỏ rơi  -  cha nghèo khổ ,  phụng dưỡng !"
Trương Quý Nhiễm  hiệu cho Vương Khoèo.
Vương Khoèo lập tức lớn tiếng hô hoán: "Phan Nhi! Mày là vợ của con trai nhà họ Vương bọn tao,  tiền mày kiếm  những năm nay là tài sản chung của vợ chồng,  chia cho chúng tao một nửa!"
Giản Dương hỏi: "Có giấy đăng ký kết hôn ?"
"Lúc nó lấy chồng mới mười tám tuổi,  đủ tuổi đăng ký."
Giản Dương  phá lên: "Các   suông  bằng chứng, đây là nơi nào chứ? Ai cho tự tiện đến nhận  !"
Vương Khoèo mắng nhiếc ầm ĩ, đổ hết tội  lên đầu : "Thẩm Phan Nhi là một con đĩ! Từ nhỏ nó   gái làng chơi trong làng chúng , đến Kinh Thành  vẫn tiếp tục bán ! Mấy ông chủ lớn  đúng là mù mắt... Ai   thích một con đĩ..."
 đang tìm vũ khí thuận tay.
Đối phó với loại vô  ,  thể động thủ thì tuyệt đối  cần động khẩu.