Chương 2
 
Cuối cùng,   kìm , mắt đỏ hoe.
 
Trong phòng VIP sân bay.
 
Đàm Kính Bạch mặc vest chỉnh tề,  chút mất kiên nhẫn hỏi trợ lý:
 
“Sao lâu ?”
 
Trợ lý kính cẩn trả lời:
 
“Trên đường  kẹt xe .”
 
Anh nhận hành lý từ tay trợ lý,  ngắn gọn:
 
“Hành lý để  mang,  về công ty .”
 
Chỉ khi  trợ lý  , Đàm Kính Bạch mới như thể  thấy , ngạc nhiên hỏi:
 
“Mắt em  đỏ thế? Ngủ  ngon ?”
 
 nghẹn ngào, giọng khàn :
 
“Anh…   ở đây?”
 
Anh nhướn mày, càng nghi hoặc:
 
“Không  em bảo sẽ về nước đính hôn ?”
 
Ngay  đó, như chợt nghĩ  điều gì,  lạnh mặt hỏi:
 
“Chẳng lẽ em định phụ bạc bỏ rơi chồng con, tự rời   kết bè kết phái chạy theo lợi ích cá nhân ?”
 
 tức đến mức  cào c.h.ế.t .
 
Cái  , cứ thích dùng sai thành ngữ!
 
“Anh  cái quái gì thế!?”
 
Khóe môi  khẽ nhếch:
 
“Vậy nếu   thế, tại      về nước? Anh  về, em định đính hôn với ai?”
 
 cứng họng.
 
Đàm Kính Bạch tiếp tục lải nhải:
 
“Ninh Ngạo   bạn gái . Em còn  phá ngang đôi uyên ương  ? Không sợ trời phạt ?”
 
    đến mức câm nín, chỉ   phịch xuống ghế, hờn dỗi.
 
Anh thì tâm trạng  ,    :
 
“Thôi,  trêu em nữa. Mấy ngày  do  bận việc công ty quá,  chăm sóc  em. Ninh Ninh, đừng giận. Giờ   ở đây .”
 
Anh gọi tên  mật của ,  ôm   lòng.
 
“Bao nhiêu cái  đầu tiên của  đều cho em hết , em nỡ lòng nào bỏ ?”
 
“Chuyện bên nhà họ Ninh, em  cần lo,  sẽ xử lý.”
 
“Danh phận  là em  đồng ý cho , em   quỵt nợ .”
 
“Tối mai,   đặt chỗ ở Tụ Nguyệt Uyển, mời bạn bè em đến, để  chính thức  mắt.”
 
Không cãi nổi ,  chỉ còn cách ngoan ngoãn gật đầu.
 
Vừa lên máy bay,  liền nhắn  nhóm chat “Ngũ đóa kim hoa”:
 
【Tối mai Tụ Nguyệt Uyển gặp  nhé, tớ dẫn bạn trai đến  mắt.】
 
Nhóm lập tức bùng nổ.
 
Hoa Nam:
 
【Chúc mừng, chúc mừng. Tên cáo già  cuối cùng cũng thành công lên ngôi.】
 
Ba  còn  đồng loạt:
 
 【Đồng ý, tung hoa!】
 
 đỏ mặt, vội tắt màn hình điện thoại.
 
Một lũ bạn !
 
Trước khi gặp bạn bè, Đàm Kính Bạch  thử hơn chục bộ vest.
 
 khuyên : “Anh đừng gò bó quá.”
 
Đàm Kính Bạch phản bác:
 
“Anh  . Anh chỉ  để em nở mày nở mặt thôi.”
 
Cuối cùng,  lời thuyết phục của ,   cam lòng mà  một bộ đồ thường ngày.
 
  vòng quanh ngắm , gật gù khen ngợi:
 
“Không tệ, ít nhất trẻ hơn năm tuổi.”
 
Mặt  tối sầm:
 
“Ý em là chê  già?”
 
 vội nịnh nọt:
 
“Không mà,    già, mà là… chín chắn,  trọng.”
 
Anh nhếch môi, hờ hững :
 
“Tối nay em sẽ ,   già  .”
 
 nghẹn họng, ngượng ngập ho khan hai tiếng.
 
Người  trông thì nghiêm túc,  mà khi  giường   đủ trò, cái gì cũng dám thử.
 
Sau khi  đồ, chúng  liền lên đường đến Tụ Nguyệt Uyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muu-ke-thuong-vi-cua-ban-trai-tam-co/chuong-2.html.]
 
Đây là một nhà hàng cao cấp, chỉ nhận khách đặt .
 
Chúng  đến khá sớm, nên mấy cô bạn  của  vẫn  đến.
 
Đàm Kính Bạch    rằng, gọi hết  bộ các món đặc trưng của quán.
 
Khi bạn bè  bước  phòng riêng,  lập tức  dồn dập tra hỏi.
 
Trong thương trường  là  hô mưa gọi gió,  mà lúc  Đàm tổng  suýt  chống đỡ nổi.
 
Ăn uống xong, mấy cô bạn rủ   chỗ khác chơi tiếp.
 
“Vợ chồng hai  cứ từ từ  nhé.”
 
Họ bá vai bá cổ  cợt, cùng  rời khỏi phòng.
 
Chỉ khi bọn họ  , Đàm Kính Bạch mới cầm đũa thong thả gắp đồ ăn.
 
Vừa nãy  vây hỏi,   giữ lễ,  vẫn  kịp ăn miếng nào.
 
“Tiếc thật,  món chỉ ăn nóng mới ngon.”
 
Đàm Kính Bạch  thản nhiên:
 
“Em  ăn thì mai  đưa em tới nữa.”
 
 lắc đầu chậc lưỡi:
 
“Người  chỉ nhận khách đặt chỗ  thôi mà.”
 
Anh nhàn nhã gắp một miếng, trả lời:
 
“Không ,  quen ông chủ.”
 
Được , quả nhiên giới thượng lưu ý như là cái vòng tròn , ai cũng quen  .
 
Anh  ăn  thỉnh thoảng liếc điện thoại.
 
 nhíu mày:
 
“Anh  gì thế?”
 
Anh đặt đũa xuống:
 
“Ăn xong ,  thôi.”
 
 cầm túi, theo   ngoài.
 
Vừa bước tới sảnh,  chạm mặt một  quen  nhiều năm  gặp.
 
Theo phản xạ,  buông tay đang khoác lấy .
 
Đàm Kính Bạch lập tức nắm chặt lấy tay , sắc mặt  vui.
 
 cố giãy nhưng  thoát.
 
Hai  phía  càng lúc càng   gần.
 
 chỉ còn cách népở  lưng Đàm Kính Bạch.
 
Ăn cơm cùng bạn trai,   vị hôn phu bắt gặp thì   ?
 
Trực tuyến chờ gấp đây!
 
Đàm Kính Bạch đúng là đồ thích gây chuyện.
 
Anh nhiệt tình chào hỏi hai  đối diện:
 
“Anh, chị dâu, buổi tối vui vẻ nhé.”
 
Ninh Ngạo nhất thời  phản ứng kịp:
 
“Cậu…  là Kính Bạch?”
 
“Cậu về nước từ bao giờ thế?”
 
Đàm Kính Bạch thản nhiên đáp:
 
“Hôm nay rạng sáng. Về cùng bạn gái để đính hôn.”
 
Ninh Ngạo bật  trêu chọc:
 
“Cuối cùng cũng chịu khai thông  . Trước  bọn  còn cá là  thích đàn ông đấy.”
 
“À mà,  tự nhiên gọi  là  thế?”
 
Anh  thoáng ngạc nhiên.
 
Đàm Kính Bạch mỉm :
 
“Đương nhiên là gọi theo bạn gái .”
 
Ninh Ngạo càng thêm khó hiểu:
 
“ lấy   em gái chứ…”
 
Bên cạnh, Thẩm Thư Vận hừ lạnh:
 
“Không  còn Ninh Manh ?”
 
Ninh Ngạo lập tức biến sắc, giọng lạnh lùng:
 
“Đừng  đùa! Hai  họ   thể ở bên  .”
 
 còn mải ,  kịp phản ứng thì   Đàm Kính Bạch kéo   mặt:
 
“Ninh Ninh, mau chào  chị .”
 
Anh cúi đầu dỗ dành .
 
Khoảnh khắc Ninh Ngạo  thấy ,   bỗng bùng nổ.
 
Nắm đ.ấ.m của  giáng thẳng  mặt Đàm Kính Bạch.
 
“Đcm mày!”
 
Đàm Kính Bạch tránh  kịp, ăn trọn một cú.