Chương 4
 
Không lâu , tài liệu  đưa đến tay .
 
Bạn gái của Ninh Ngạo là Thẩm Thư Vận, chính là chị ruột của cô gái năm xưa từng lén chụp ảnh  hồi cấp hai.
 
 quăng tài liệu thẳng  mặt Ninh Ngạo, hỏi      .
 
Ninh Ngạo  vẻ thản nhiên:
 
“Có gì mà  quá thế. Thư Vận  sớm cắt đứt liên lạc với gia đình. Chuyện năm đó cô   hề . Ninh Ninh, em đừng cố chấp, cũng đừng suốt ngày nghĩ  cho   như thế.”
 
 lúc , Thẩm Thư Vận đến tìm Ninh Ngạo, và   hết đoạn trò chuyện.
 
Cô  thản nhiên  với :
 
“Ngôi nhà đó,   nhiều năm  về. Họ  gì,   . Nếu cô nhất định  trách,   xin  cô.”
 
Nói xong, cô    sang  nũng với Ninh Ngạo:
 
“Em gái  thật ngang ngược, đúng là thứ   lý lẽ. Tính cách chẳng dễ thương chút nào,    ăn thiệt thòi cũng đáng.”
 
Ninh Ngạo dỗ dành cô :
 
“Ninh Ninh vài ngày nữa là  du học .”
 
 tức đến mức  ngay lập tức xuất ngoại.
 
  bộ giấy tờ tùy  đều ở trong tay  Ninh.
 
 đến đòi, bà  đưa cho  một bản hợp đồng.
 
“Ninh Ninh, hôn sự giữa con và Ninh Ngạo là chuyện  lớn hai nhà định . Trước khi , con ký bản  .”
 
 lắc đầu:
 
“Anh   bạn gái .”
 
Mẹ Ninh nhíu mày:
 
“Người  vợ nó chỉ  thể là con. Sau khi con ,  sẽ để Ninh Ngạo thường xuyên bay sang thăm con.”
 
Không lấy   giấy tờ,  đành cắn răng ký  bản hợp đồng.
 
Trong đó cũng   gì khác, chỉ yêu cầu  đảm bảo  khi  nghiệp về nước sẽ đính hôn, đăng ký kết hôn với Ninh Ngạo.
 
Ký xong,  Ninh mới yên tâm trao  giấy tờ cho .
 
Hôm tiễn  sân bay, Ninh Ngạo và Thẩm Thư Vận cũng  cùng.
 
Trong đại sảnh, Ninh Ngạo ôm vai Thẩm Thư Vận:
 
“Ninh Ninh, em yên tâm . Anh  tìm  chăm sóc em . Chúng  bây giờ  lớn, nam nữ  khác biệt. Thư Vận  bận ở phòng thí nghiệm, mấy năm tiếp chắc  sẽ  bay thăm em . Bên , em nhớ giúp  che chở một chút.”
 
“Được.”
 
Anh  đưa giấy tờ cho .
 
Thẩm Thư Vận bỗng nhiên xen :
 
“Anh đối xử với em gái thật . Thật ghen tỵ với tình cảm  em của hai .”
 
Ninh Ngạo thoáng căng thẳng:
 
“Anh chỉ  một đứa em gái thôi.”
 
Sợ  lỡ miệng, Ninh Ngạo vội thúc giục  qua cửa an ninh:
 
“Đi mau ,  còn sớm nữa.”
 
 kéo vali, nhận giấy tờ, chẳng buồn  gì thêm.
 
  bao giờ tin Thẩm Thư Vận   chuyện năm đó.
 
Cũng chẳng tin cô  thật sự cắt đứt quan hệ với gia đình.
 
Lại càng  tin cô   rõ mối quan hệ thật sự giữa  và Ninh Ngạo.
 
Suy nghĩ còn  dứt, môi  bỗng  một sự mềm mại phủ lên.
 
Giọng  đầy mê hoặc vang lên bên tai:
 
“Ninh Ninh, đang nghĩ gì thế? Trời giờ còn sớm, em mà  ngủ, thì Tiểu Bạch  của  cũng chẳng  nghỉ ngơi .”
 
Đồ mặt dày!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muu-ke-thuong-vi-cua-ban-trai-tam-co/chuong-4.html.]
Sáng sớm hôm ,   tiếng đập cửa ầm ầm  tỉnh giấc.
 
Đàm Kính Bạch cũng  đánh thức, nhưng   ung dung lấy điện thoại, mở phần mềm theo dõi camera.
 
Trong hình ảnh giám sát, Ninh Ngạo đang cầm búa nện cửa rầm rầm.
 
Sau lưng   còn  cả ba  Ninh.
 
Lôi cả nhà đến bắt  !?
 
Khóe môi Đàm Kính Bạch nhếch lên,  trực tiếp gọi cảnh sát.
 
“Xin chào, cảnh sát, nhà  hiện đang  trộm đột nhập.”
 
“Vâng,  đang cầm hung khí, định phá cửa xông .”
 
“Được, địa chỉ nhà  là *****.”
 
“Ừ,  sẽ cố gắng giữ an , mong các  đến nhanh.”
 
 trừng mắt  , cứng họng.
 
“Anh  xé rách mặt với nhà họ Ninh thật ?”
 
Anh ôm   lòng, cúi đầu hôn.
 
“Từ ngày ở bên em,   chuẩn  sẵn sàng xé rách mặt với họ . Tự nhiên   đến góp vui, Tiểu Bạch  càng  tự kiềm chế .”
 
 vội đẩy :
 
“Đừng  giỡn nữa. Mau dọn dẹp chút , lát nữa cảnh sát còn đến.”
 
Đàm Kính Bạch miễn cưỡng bò dậy,  thu dọn tàn cuộc tối qua,   quên khoe khoang:
 
“Thể lực của  vẫn còn  lắm. Thậm chí còn dẻo dai hơn mấy thanh niên  chứ.”
 
 mặc kệ, chỉ nhanh chóng khoác áo ngủ   nhà tắm rửa mặt.
 
Cửa nhà Đàm Kính Bạch đúng là chất lượng cao, Ninh Ngạo đập mãi mà vẫn  phá nổi.
 
Cảnh sát đến  nhanh.
 
Vừa  tiếng chuông cửa, tiếng đập cửa mới chịu dừng.
 
Trên màn hình giám sát,  thấy cả nhà họ Ninh đang giận sôi .
 
Ninh Ngạo còn hùng hổ với cảnh sát rằng   đến đây bắt gian.
 
Cảnh sát  nghiêm giọng giáo huấn rằng cho dù  cũng  thể phá cửa,  lễ phép bấm chuông cửa.
 
Ánh mắt họ lúc  cũng  giấu nổi chút lửa hóng chuyện.
 
Đàm Kính Bạch mặc đồ chỉnh tề,  mở cửa.
 
Ninh Ngạo là  xông  đầu tiên.
 
Anh  vung nắm đấm, thẳng mặt Đàm Kính Bạch mà giáng xuống.
 
Nắm đ.ấ.m của Ninh Ngạo còn  kịp giáng xuống thì   cảnh sát giữ chặt.
 
“Chúng  còn ở đây đấy.”
 
Đàm Kính Bạch liền xin  cảnh sát:
 
“Xin , là hiểu lầm thôi. Anh  là  trai của bạn gái .”
 
Ninh Ngạo  khống chế, vẫn tức tối nhổ một ngụm nước bọt:
 
“Nói năng xằng bậy, Ninh Ninh là vị hôn thê của !”
 
Hai viên cảnh sát  , ánh mắt hóng hớt càng rõ.
 
Đàm Kính Bạch   vẻ khó hiểu:
 
“Anh ,  phát điên  ? Anh  bạn gái cơ mà. Ninh Ninh  cùng hộ khẩu với ,  định chơi l.o.ạ.n l.u.â.n chắc?”
 
Cảnh sát giữ Ninh Ngạo khẽ ho khan, gương mặt lúng túng.
 
Mẹ Ninh lấy từ trong túi xách  một bản hợp đồng:
 
“Các đồng chí cảnh sát, Ninh Manh là con nuôi nhà , cũng là vị hôn thê của con trai . Hôm nay chúng  đến đây là để đưa nó về nhà. Xin   phiền  .”
 
Cảnh sát cũng hết cách, chỉ giáo huấn đôi câu  chậm rãi rời .
 
Sau khi họ , Đàm Kính Bạch vẫn thản nhiên mời cả nhà họ Ninh  xuống.