Chương 7
 
 gần như  gằn vì sự trơ trẽn của cô :
 
“Cô  trèo thì cứ trèo,   dùng   bàn đạp?”
 
Ánh mắt Thẩm Thư Vận tối , giọng sắc lạnh:
 
“Dựa  cái gì? Dựa  gì khi cả hai đều là con nuôi,  tại  cô  sống  như ?”
 
“Nhà họ Ninh cho cô tất cả, thậm chí cả con trai ruột cũng cho cô. Còn  thì ? Bị một đám đỉa đói trong gia đình hút máu, họ  hút sạch  mới cam lòng.”
 
“ liều mạng vươn lên để thoát khỏi bọn họ, nhưng vẫn  . Bọn họ  lấy ơn nuôi dưỡng  uy h.i.ế.p … Khó khăn lắm, khó khăn lắm  mới gặp  Ninh Ngạo.   thể từ bỏ  .”
 
Cô  chìm đắm trong thế giới của riêng ,  thể tự thoát.
 
“Vậy nên, cô để em gái  chụp lén ảnh ? Dùng cô   thử Ninh Ngạo?”
 
Thẩm Thư Vận lắc đầu:
 
“ …  …”
 
“Cô còn dám chối? Nếu   nhờ cô, thì cô  lấy   tư cách trở thành học sinh đặc tuyển?”
 
Thẩm Thư Vận ôm đầu, gương mặt vặn vẹo, gần như sụp đổ:
 
“Là họ ép ,   còn cách nào. Tên đàn ông già đó thật ghê tởm…  dùng  đầu tiên của  để đổi lấy suất học cho nó.”
 
“Chỉ cần chỉ dẫn vài câu, nó liền như một con chó, ngoan ngoãn  lời, bám lấy cô  bạn.    ngờ, nó   ngu  tham như thế.”
 
Cô  ngẩng đầu, ánh mắt găm chặt  :
 
“ nhờ nó, nhờ nó  cho   Ninh Ngạo thích kiểu  thế nào. Nếu ,    thể lọt  mắt vị công tử kiêu ngạo ?”
 
  dậy, lạnh lùng:
 
“Thẩm Thư Vận, cô thật ghê tởm. Bao năm qua, Ninh Ngạo cho cô  ít đúng ?”
 
“Cô mang cái mác phụ nữ độc lập tự chủ, nhưng  dựa  đàn ông để moi tiền, nuôi cả gia đình.”
 
Thẩm Thư Vận giận dữ, đập vỡ cốc :
 
“Ít  còn hơn cô cái loại ‘tiểu thê tử yếu đuối’! Từ nhỏ  sống nhờ đàn ông nuôi dưỡng.”
 
Thấy cô  bắt đầu mất khống chế,  cầm túi, lùi xa:
 
“Cô  xứng để so với .”
 
Thẩm Thư Vận   sụp đổ:
 
“Cô cao ngạo cái gì? Người đàn ông của cô chẳng     cướp   ? Nghe ,   đang chống đối với gia đình  vì .”
 
 mở khóa cửa, hờ hững:
 
“ chúc   chống  thành công. Và cũng chúc hai  trăm năm hạnh phúc.”
 
Vừa  đến cửa,  chạm ánh mắt Ninh Ngạo.
 
Khi  ngang qua,   khẽ  một câu:
 
“Xin .”
 
Xin ?
 
Một câu xin  là  thể bỏ qua  ?
 
Nếu thế thì cần pháp luật để  gì?
 
Trong phòng, giọng Thẩm Thư Vận run run hỏi vì  Ninh Ngạo  ở đó.
 
   xa,     trả lời.
 
Sao ở đây ư?
 
 cho phép cô  gọi điện than khổ, bày tỏ chân tình với Ninh Ngạo,  thì tại     tự cho phép  gọi   đến xem trò vui.?
 
Nực .
 
 chỉ là   so đo, chứ   thật sự ngu ngốc hiền lành.
 
Thẩm Thư Vận  đúng, vì Ninh Ngạo, cô     nhiều.
 
Từ một  bình thường,  trở thành một  vì  đạt mục đích mà  từ thủ đoạn, còn tự biến  trở thành Thẩm Thư Vận lạnh lùng, cao ngạo, khó mà với tới.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/muu-ke-thuong-vi-cua-ban-trai-tam-co/chuong-7.html.]
 cô   nên lấy   cái bè để vượt sông.
 
   nợ nần gì cô , cớ gì  để cô  lợi dụng?
 
Dạo gần đây, nhà họ Ninh loạn như gà bay chó sủa.
 
Không  từ khi nào, Đàm Kính Bạch  bắt tay hợp tác với mấy  bạn thừa kế. Vài công ty của bọn họ liên minh , liên tục gây khó dễ cho Ninh gia.
 
Chưa đến một tháng, tập đoàn Ninh thị  rơi  cảnh tiến thoái lưỡng nan.
 
Mẹ Ninh liều lĩnh, cầm bản hợp đồng  tòa kiện .
 
Hoa Nam giúp  mời  một luật sư.
 
“Yên tâm, luật sư Lý  từng thua bao giờ.”
 
Quả nhiên, hợp đồng   hợp pháp,  Ninh thua kiện.
 
Ông nội Đàm đích   mặt, cùng ba Ninh thương lượng.
 
Kết quả, Ninh gia buộc  từ bỏ, đồng thời đồng ý tách hộ khẩu của  khỏi nhà họ.
 
Ninh thị dần hồi phục trở .
 
Ninh Ngạo nhanh chóng đính hôn.
 
Cô dâu là tiểu thư của một công ty khác.
 
Còn Thẩm Thư Vận…
 
Cô   chính Ninh Ngạo tống  tù.
 
Ninh Ngạo từ nhỏ vốn kiêu ngạo,  chịu nổi bất kỳ sự lừa dối nào.
 
Ngày  yêu bao nhiêu, thì giờ hận bấy nhiêu.
 
 dẫn Đàm Kính Bạch cùng mấy  bạn  ăn.
 
Đàm Kính Bạch  bàn chuyện  ăn với họ.
 
Còn  thì nghiêm túc thưởng thức món ăn.
 
Hoa Nam đặt tay chặn đũa  :
 
“Nhà họ Ninh ,  định bỏ qua dễ  ?”
 
 chớp mắt:
 
“Chứ   nữa?”
 
Hoa Nam gõ đầu  một cái.
 
Đàm Kính Bạch nhanh như chớp đưa tay chắn, che cho .
 
Hoa Nam lườm:
 
“Che chắn kỹ ghê.”
 
Rồi cô  thở dài:
 
“Hồi cấp ba tớ còn tưởng  thật sự sống . Cú tường  là cô bé ngốc lớn lên trong tình yêu. Ai ngờ hóa  chúng  đều là mấy trái khổ qua nhỏ.”
 
Nhân lúc đó,  tranh thủ gắp một miếng thức ăn,  nhai  đáp:
 
“Không  . Lúc ba  còn sống,  sống  . Khi  nhà họ Ninh cũng coi như bình thường, họ  dám đối xử tệ với tớ.”
 
Sau tai nạn khiến ba  qua đời, ông nội vì nỗi đau “ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” mà lâm bệnh nặng. Sau khi khỏe , ông lập di chúc.
 
Ông chia  bộ tài sản thành hai phần.
 
Một phần cho bác cả.
 
Phần còn  nhờ luật sư giữ, đợi  kết hôn mới trao.
 
Ông  bác cả và gia đình ông   dung nạp , nên  công khai nội dung di chúc cho vài  quen .
 
Hy vọng  khi ông mất, sẽ   chịu nhận nuôi .
 
Đợi  trưởng thành, ai kết hôn với  thì  một nửa tài sản đó.
 
Ông  mất, nhà họ Ninh lập tức  tay, chuyển hộ khẩu của  về đó.
 
Bọn họ còn đổi tên .