Sau đó Hoàng Tam cũng đến Bắc Kinh, Hoàng Tam liền bảo những bên tiếp tục chăm sóc việc ăn của Trương Đại Nha, vì cuộc sống của Trương Đại Nha cũng khá .
Năm ngoái, Trương Đại Nha còn kén rể, cũng coi như là nối dõi chút huyết mạch của nhà họ Trương.
Người đàn ông đó là ở đại đội bên cạnh, trong nhà đông , con trai cũng nhiều, thực sự sống nổi nữa, liền để một đến nhà Trương Đại Nha rể.
Lúc Trương Đại Nha kết hôn, Kiều Trân Trân còn bảo Kiều đưa năm đồng tiền mừng, dân làng thường mừng một hai đồng, Kiều Trân Trân quá nổi bật nên đưa năm đồng, Trương Đại Nha luôn ghi nhớ trong lòng ân tình của Kiều Trân Trân.
Hơn nữa cô thể kén rể kết hôn cũng là nhờ Kiều Trân Trân, nếu Kiều Trân Trân dẫn cô ăn thì lấy tiền để kén rể. Chỉ vì chuyện , cô ơn Kiều Trân Trân cả đời.
Lần bà Kiều tuyên truyền chuyện giao khoán ớt trong thôn, Trương Đại Nha liền bàn bạc với nhà, lập tức quyết định trồng ớt.
Vì cô tin tưởng Kiều Trân Trân, theo Kiều Trân Trân ăn chỉ càng ngày càng , bản cô là một ví dụ sống .
Kiều Trân Trân nắm tay Trương Đại Nha, trịnh trọng :
“Đại Nha, em yên tâm, chị đảm bảo em tuyệt đối sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay!”
Một tuần , chỉ mười mấy đến đăng ký, xem vẫn nhiều đang ngoài quan sát, điều cũng , Kiều Trân Trân quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-145.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô tính toán một chút, tổng cộng giao khoán một nghìn mẫu đất trồng ớt, ước tính sơ bộ, một mẫu đất thể thu hoạch ba nghìn cân ớt, như cũng thể thu hoạch gần ba triệu cân ớt.
Số lượng đối với hai Giang bên chắc chắn là đủ dùng nhưng cũng chỉ thể tạm bợ dùng tạm, nếu còn thể !
Kiều Trân Trân hề ý định vì bán thêm vài chai tương ớt mà mệt chết, đừng hòng nghĩ đến!
Nhà họ Kiều đương nhiên là hết sức ủng hộ Kiều Trân Trân, thể trồng đều trồng.
Kiều Trân Trân còn thuê Kiều “Tổng phụ trách cơ sở sản xuất ớt Kiều thị” tại đại đội Hồng Kỳ, chuyên phụ trách công tác quản lý ớt , lương mỗi tháng là 30 đồng.
Số tiền Kiều mỗi tháng thể tự do chi tiêu nhưng về nguyên tắc phép lấy để trợ cấp cho ba con trai, nếu , Kiều Trân Trân sẽ vui.
Mẹ Kiều buồn vỗ nhẹ đầu Kiều Trân Trân, :
“Sao con vẫn như trẻ con , sợ chỉ đối với con thôi, từ nhỏ thích ghen tị, con còn , thương nhất mãi mãi chỉ con thôi!”
Kiều Trân Trân mới sợ chuyện , cô chỉ Kiều đối xử với bản hơn một chút, đừng tiếc ăn, tiếc mặc, đến tuổi , con trai con gái trong nhà đều lập gia đình, hai ông bà cũng nên hưởng phúc .
Kiều Trân Trân rời khỏi căn cứ Côn Bằng gần một tháng , chỉ các con đặc biệt nhớ cô, Tống Cẩn cũng nhớ cô, lúc nhớ đến nỗi tối ngủ .