Đại học Bắc Kinh là trường đại học xếp hạng nhất cả nước, ai cũng thi đỗ . Xem chồng cô cũng là một nhân tài nhưng Lục Bình Sinh thấy Kiều Trân Trân học đại học thì đáng tiếc nên khuyên cô thể học trường đêm, nâng cao trình độ học vấn.
Kiều Trân Trân : “Học vấn là thứ để chứng minh với bên ngoài rằng học kiến thức, nhưng nếu học hành chỉ để bên ngoài công nhận thì thấy đảo lộn . Không học vấn cũng ảnh hưởng đến việc học của , thấy kém hơn những sinh viên đại học .”
Hơn nữa, Kiều Trân Trân cũng định công. Vì , học vấn đối với cô thực sự tác dụng gì lớn.
Nghe cô , Lục Bình Sinh thấy cũng lý, điều khiến suy nghĩ đây của ông vẻ hẹp hòi, ông : “Tâm lý học tập của cô , thấy cô thực sự kém những sinh viên đại học mà dẫn dắt, thậm chí thể còn hơn họ một chút.”
Điều khiến Kiều Trân Trân ngượng ngùng, cô : “Thực cũng như ông , là khá lười, ở làng bây giờ vẫn ăn ngon lười .”
“Ha ha, thấy họ là ghen tị với cuộc sống của cô quá thoải mái đấy.”
, bây giờ ở tỉnh H bên chắc đang đồng cấy lúa. Còn cô thì dẫn theo bọn trẻ du ngoạn, khiến ghen tị thì , vài câu cũng là chuyện bình thường.
Buổi tối, Kiều Trân Trân mua cơm tàu, thịt kho tàu, giò heo kho, đậu phụ khô xào thịt... cơ bản đều là đồ mặn, chỉ một đĩa cải thìa là đồ chay. Cô còn gọi thêm hai phần cơm cho mỗi , như cũng chỉ đủ cho bọn trẻ ăn no thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-250.html.]
Chẳng trách Thiết Đản chúng nó cao lớn như , ăn nhiều như thế thì mà cao . Tuy nhiên, Kiều Trân Trân vui, ăn là phúc, chỉ cần bọn trẻ lớn lên khỏe mạnh thì cô ăn nhiều đến cũng vui lòng.
Lục Bình Sinh thì dọa cho một phen, câu “Con trai tuổi ăn tuổi lớn ăn nghèo cả bố” quả sai, ăn khỏe như thì nuôi con quả là dễ dàng.
Bên Kiều Trân Trân đông , chỗ ở cạnh . Kiều Trân Trân để Kiều Kiến Thiết và Kiều Kiến Nghiệp là hai đứa lớn nhất ngủ ở chỗ bên cạnh, còn cô thì dẫn theo những đứa trẻ khác ngủ ở đây.
Hai ngày trôi qua nhanh, xuống tàu, Kiều Trân Trân dẫn theo bọn trẻ theo Lục Bình Sinh lên tàu thủy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lần , Kiều Trân Trân và Tống Cẩn thẳng máy bay đến Hải Nam. Lần tàu hỏa thì đổi tàu thủy một nữa mới đảo Hải Nam.
Lục Bình Sinh nhiệt tình dẫn họ đến bến tàu mua vé, còn chủ động giúp Kiều Trân Trân trông trẻ.
Lũ trẻ đầu tiên thấy biển, sắp tàu thủy đầu tiên, đứa nào cũng phấn khích. Kiều Trân Trân tranh thủ lúc còn thời gian, lấy máy ảnh , để chúng lưng về phía biển. Cô chụp cho chúng vài tấm ảnh ở bến tàu, còn để Lục Bình Sinh chụp chung với bọn trẻ một tấm.
Mọi đều thích ông Lục , lúc tàu, ông Lục sẽ kể chuyện cho chúng , kể lắm.
Tàu thủy loại tàu lớn, giống như tàu phà hơn nhưng cũng hai tầng. Phần lớn đều tập trung ở tầng một, lên tầng hai thì trả thêm tiền.