Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 488

Cập nhật lúc: 2025-05-08 22:58:59
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thậm chí, Kiều Trân Trân còn đoán, gian giúp cô tiêu trừ năng lượng tiêu cực, là vì năng lượng bản đủ nên rơi trạng thái ngủ đông ? Có lẽ vẫn thể tỉnh cũng nên, dù thì kho hàng vẫn còn ở đó.

Tống Cẩn nghĩ đến lúc đó Kiều Trân Trân chuyện bên tai , giọng điệu tràn đầy tuyệt vọng, bây giờ nghĩ vẫn khiến cảm thấy sợ hãi.

Lúc quan tâm đến gian gì gì đó nữa, chỉ ôm chặt Kiều Trân Trân lòng, liên tục với cô: “Hứa với , ý nghĩ như nữa, cho dù còn thì em cũng sống thật .”

Kiều Trân Trân giả vờ hứa hẹn, cô nép lòng Tống Cẩn, ngẩng đầu mắt nghiêm túc : “Chỉ điều , em thể hứa với , chỉ cần nghĩ đến cuộc sống của em . Em cảm thấy thể thở nổi, em thực sự .”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Trân Trân...”

“Đừng ép em dối, như chẳng ý nghĩa gì. Nếu thực sự em xảy chuyện, thì hãy sống thật , để trông chừng em. Em đảm bảo mỗi ngày đều sẽ khỏe mạnh.”

“Được, hứa với em.”

Mặc dù lúc hai vẫn đang ở trong phòng bệnh đơn của Tố Tiêu, khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng nhưng cả hai đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bởi vì .

Còn về chuyện gian biến dị, hai cũng quan tâm nữa. Dù thì lý do là gì nữa, hai cũng thể đổi gì. Thậm chí Kiều Trân Trân còn mừng vì những thứ trong kho vẫn thể lấy . Những thứ như rau củ quả thì , mất cũng chẳng , thậm chí cả mấy chục vạn tiền mặt cũng quan trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-488.html.]

Quan trọng nhất vẫn là Kiều Trân Trân để tất cả các loại giấy tờ tùy , thẻ ngân hàng, sổ đỏ,... trong kho. Nếu mất thì thủ tục sẽ phiền phức.

Ngoài , còn một đồ trang sức, tranh chữ cổ quý giá, mấy chục năm nữa thể trị giá vài chục triệu thậm chí vài trăm triệu. Quan trọng nhất là, những thứ là thứ tiền cũng mua , là những bảo bối mà cô thỉnh thoảng mới trong những năm gần đây.

Nếu như mất hết những thứ , cho dù bây giờ Kiều Trân Trân nhiều tiền đến , lòng rộng mở đến thì cũng buồn bực đến chết.

, Kiều Trân Trân quyết định đợi khi trở về Bắc Kinh, vẫn nên lấy những thứ và tìm chỗ khác cất giấu.

Tống Cẩn thấy vẻ mặt đau khổ của Kiều Trân Trân lúc , trông buồn . Vừa còn tỏ gì to tát, rằng bây giờ dựa gian cũng thể ăn no , cho dù cũng . chỉ một giây bắt đầu lo xa .

“Em tiền tài là vật ngoài ? Hơn nữa đồ đạc vẫn mất , cho dù mất thì cũng , sẽ cố gắng kiếm tiền để mua cho em cái mới.”

Kiều Trân Trân khinh thường trừng mắt , : “Đây đều là đồ cổ, đồ cổ thì cũ mới , đồ mới đều là đồ giả.”

Nói , cô lấy một quả táo từ trong kho đưa cho Tống Cẩn, tiếc nuối : “Đây là loại táo mà thích ăn nhất, ăn . Ăn một quả ít một quả, hãy trân trọng hiện tại .”

Thế là, hai vợ chồng bắt đầu ăn táo một cách ngon lành, như thể đang thi xem ai ăn nhanh hơn. Đến cuối cùng hai đột nhiên phá lên ha hả, trông giống như hai đứa ngốc .

Y tá ngang qua cửa phòng thấy hai trong phòng bệnh “Nhìn tình tứ, ngọt ngào”, bắt đầu mắt lấp lánh, như thể thấy cặp đôi mà vẫn luôn theo dõi cuối cùng cũng thành đôi .

Loading...