Chỉ trong một buổi sáng, một vị quản lý sa thải, khiến cho tầng lớp quản lý ăn bữa trưa cũng run sợ trong lòng, lo lắng rằng khi ăn xong về công ty sẽ mất việc. Tuy sợ là , nhưng họ cũng việc ở công ty vài năm , và rằng chỉ cần phạm quá lớn, Trần Nghiên Chi sẽ vô cớ sa thải ai. Chỉ là giờ nghỉ trưa, khi xử lý vấn đề, họ cẩn thận hơn so với giờ nghỉ trưa nhiều.
Tại văn phòng tổng giám đốc, Nam Chi Ý bưng chiếc bát nhỏ, ăn thức ăn trong bát , ánh mắt liếc chiếc bát lớn bàn. Tịch Chu quá chú trọng đến việc ăn uống, nét mặt cũng biểu lộ nhiều cảm xúc, giống như Nam Chi Ý, khi ăn món ngon, cả khuôn mặt đều sáng bừng lên.
"A Chu, món ngon lắm!"
Món nào Nam Chi Ý cảm thấy ngon nhất, ngay đó sẽ gắp bát của Tịch Chu. Bất cứ thứ gì cô vợ nhỏ gắp cho, Tịch Chu đều nhận hết. Và đây, Tịch Chu, thậm chí còn ăn hết nửa bát cơm, giờ đây, khi Nam Chi Ý bên cạnh, ăn hết cả một bát đầy. Vậy mà, cơm đó vẫn tính đến những món ăn Nam Chi Ý đút cho .
Khẩu phần ăn của nhà hàng Nam Triều , quá nhiều cũng quá ít. Cả Nam Chi Ý và Tịch Chu đều ăn nhiều, bốn món mặn một món canh gọi, ngoài món mặn Nam Chi Ý ăn sạch sẽ, món rau chỉ Tịch Chu ăn một chút.
Tịch Chu Nam Chi Ý đang dài ghế sofa xoa bụng nhỏ, món rau còn thừa bàn. Dinh dưỡng của cô bé vẻ mất cân bằng. Lại bắt đầu kén ăn ?
Tịch Chu tiện tay dọn dẹp bát đũa bàn, đang gói ghém chuẩn vứt thì Nam Chi Ý kịp thời giữ .
"Cái , tính là dùng một thôi ?" Nam Chi Ý chỉ chiếc bát sứ tinh xảo trong tay Tịch Chu.
"Ừ, là dùng một ." Tịch Chu liếc Nam Chi Ý, ánh mắt khiến Nam Chi Ý, vẫn còn đang tiếc nuối, bỗng nhiên sực tỉnh. là cô quên mất. Tịch Chu là giàu nhất, trong mắt giàu, những chiếc bát sứ như thế , thể coi là đồ dùng một chứ.
Nam Chi Ý mỉm , một nữa cảm nhận cách như dải ngân hà giữa nghèo và giàu.
"Anh em tiết kiệm, nhưng bảo bối , tiền, tiêu hết." Tịch Chu xoa đầu Nam Chi Ý, giọng nhẹ nhàng như đang về thời tiết hôm nay thật .
Giọng điệu hào phóng, thờ ơ , còn hơn cả phô trương.
Nam Chi Ý phồng má, cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn mà thốt lên một câu: "Thế giới của giàu, thể thêm em chứ."
Tịch Chu dáng vẻ ủ rũ của cô, cảm thấy cần để cô vợ nhỏ quên mất một điều quan trọng khắc ghi điều đó trong lòng. Anh vứt hộp cơm, cả hộp đựng cũng vô cùng tinh xảo, khi , liền bế Nam Chi Ý, đang ôm máy tính bảng chuẩn chơi game, đặt lên đùi .
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi ở chung, Nam Chi Ý quen với việc lúc nào cũng dính lấy cô như hình với bóng. Vì , cô thành thạo tìm một chỗ thoải mái trong lòng để , còn kịp hành động, cằm nắm lấy, tầm ép buộc chuyển hướng. Giao diện trò chơi đầy màu sắc dành cho lứa tuổi 8+ lập tức chuyển sang khuôn mặt trai đến mức thần cộng phẫn* của Tịch Chu.
*Ý là tới mức và thần cùng phẫn nộ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-om-yeu-theo-duoi-tinh-yeu-van-nguoi-me/chuong-16-1-vua-roi-anh-con-khen-em-xinh-dep-la-gat-em-sao.html.]
Nam Chi Ý chớp mắt, định mở miệng , ngón tay Tịch Chu di chuyển lên , véo má cô, dùng một chút lực.
Nam Chi Ý: "|°3°|??"
Cái miệng nhỏ mím , chu .
Tịch Chu nhướng mày, từ lôi một cuốn sổ đỏ.
"Bảo bối, đây là gì?"
Nam Chi Ý liếc , rõ ràng: "Giấy kết hôn."
Tịch Chu như ban thưởng hôn lên đôi môi chu của cô một cái, đó mở cuốn sổ đỏ, tiếp tục hỏi: "Trong ảnh là ai?"
Nam Chi Ý: "Em và ."
Tịch Chu hài lòng gật đầu: "Vậy bảo bối hiểu ?"
Nam Chi Ý: Hiểu cái gì?
Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt Nam Chi Ý, Tịch Chu cắn nhẹ lên môi cô, như trách móc.
Nam Chi Ý đau đến chảy nước mắt.