Trợ lý Bạch: “…”
Trợ lý Bạch chớp mắt, đầu , sếp biến mất mắt, cuối cùng cũng hồn, vội vàng đuổi theo hướng Tịch Chu rời .
“Tổng giám đốc Tịch! Tổng giám đốc Tịch đợi !”
Các nhân viên trong công ty: “…”
Đồng nghiệp A: Chuyện gì , công ty xảy chuyện lớn ?
Đồng nghiệp B: Không nữa? Vừa trông chủ tịch đáng sợ quá.
Cuối cùng trợ lý Bạch cũng đuổi kịp Tịch Chu, còn kịp thở, Tịch Chu vội vàng mở cửa xe, thậm chí còn thắt dây an khởi động xe phóng vút .
Trợ lý Bạch nghẹn họng, còn nuốt một bụng khói xe.
“Khụ khụ khụ!”
Tổng giám đốc Tịch ? Điên ?
Trợ lý Bạch tại chỗ một lúc, thở dài trở công ty.
Có lẽ sẽ tài xế một thời gian.
Tịch Chu trợ lý Bạch nghĩ gì, khi liên tục vượt đèn đỏ, đoạn đường một tiếng đồng hồ, chỉ mất nửa tiếng lái xe về đến nhà.
Tịch Chu cửa biệt thự, hít sâu một khi nhập mật mã.
Theo từng con nhập , Tịch Chu thấy tiếng tim đập nhanh.
Từng nhịp, từng nhịp một, như sợ hãi, như mong chờ.
“Mật mã chính xác, cửa mở.”
Tịch Chu nín thở, chậm rãi mở cửa.
Cùng lúc đó, Nam Chi Ý cũng đến tầng một.
Cửa thang máy từ từ mở , Nam Chi Ý bước ngoài, trong khoảnh khắc ngước mắt lên, cô liền thấy đàn ông trai mặc vest đang ở cửa.
Tim Nam Chi Ý thắt , phản ứng đầu tiên là hoảng hốt, lúng túng, gì!
Cô ôm chặt hệ thống 074, , hạ giọng thì thầm: “74! Không ai !! Anh trai là ai !!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-om-yeu-theo-duoi-tinh-yeu-van-nguoi-me/chuong-2-3-chong.html.]
Hệ thống 074 suýt nghẹt thở vì cô siết chặt, nhanh chóng thu nhỏ chui khỏi vòng tay cô.
“Anh ngoài, là chồng cô, cô sợ cái gì.”
“Chồng?” Nam Chi Ý chớp mắt, nêu vấn đề quan trọng nhất: “ là chồng của pháo hôi, là đại phản diện, nếu nhận vợ , liệu g.i.ế.c ?”
Hệ thống 074 lơ lửng giữa trung, Nam Chi Ý với vẻ mặt ngốc nghếch bên , chợt nhớ điều gì đó.
“Ồ, hình như vẫn truyền ký ức của pháo hôi cho cô nhỉ.”
Hệ thống 074 móc móc mông, ngay đó lấy một tấm thẻ nhỏ đập mạnh mặt Nam Chi Ý.
Khoảnh khắc đó giống như một khối bông gòn nặng cả ngàn cân đập xuống, Nam Chi Ý bỗng thấy đầu óc choáng váng, kịp phản ứng ngã ngửa với vẻ mặt ngây dại.
“Bé ngoan!”
Tịch Chu mặt mày tái mét, dùng hết tốc lực của đời , kịp thời đỡ lấy Nam Chi Ý khi cô ngã xuống.
Nam Chi Ý mở to mắt, Tịch Chu với vẻ mặt lo lắng, những ký ức hỗn loạn ùa về, khiến cô trải qua một kiếp khác chỉ trong một thời gian ngắn.
“Bé ngoan, em thấy khó chịu ở ? Anh, sẽ đưa em đến bệnh viện ngay!”
Thấy Nam Chi Ý chỉ gì, trong mắt Tịch Chu nhanh chóng hiện lên hình ảnh cô gục trong vũng máu, cả run lên bần bật.
Lần đầu tiên bế Nam Chi Ý lên, thậm chí còn nhấc nổi cô.
Anh quá sợ hãi, thậm chí trong giây lát còn mất sức.
“Chồng, em , cần đến bệnh viện.”
Nam Chi Ý hồn ngay khi suýt ngã, khi ký ức, cô cũng cảm thấy thuộc và dựa dẫm Tịch Chu hơn.
Cô chủ động đưa tay ôm lấy cổ Tịch Chu, áp sát n.g.ự.c , cũng thấy tiếng tim đập mạnh.
Cuối cùng Nam Chi Ý cũng lên tiếng, một tiếng “chồng” khiến trái tim Tịch Chu từ cao rơi xuống đất bằng.
Anh run rẩy cúi đầu, ôm chặt Nam Chi Ý lòng, vùi đầu hõm vai cô, thì thầm với vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
“May quá, may quá em .”
Bé ngoan của vẫn còn sống, bé ngoan của chết.
Mọi thứ, vẫn còn thể bắt đầu .