Lục Chấn Quốc gật đầu, đáp: “Nhớ chứ, nhớ? Hồi đó, nếu cõng và Phú Quốc lên núi, lẽ chúng nước cuốn trôi .”
Nhớ cơn lũ kinh hoàng năm xưa, lòng Lục Chấn Quốc đột nhiên co thắt . Dù hơn bốn mươi năm trôi qua, nhưng nỗi lo lắng vẫn còn ám ảnh trong tâm trí ông.
Năm đó, cũng là một trận mưa như trút nước kéo dài bốn, năm ngày. Những già kinh nghiệm đều dẫn cả gia đình lên núi tránh lũ. Ba ông đang ở tiền tuyến, ông một dẫn bốn đứa con, thu dọn những thứ cần thiết theo họ núi.
Lúc đó, mưa lớn, ông và em trai còn nhỏ, cõng, còn chị cả và chị hai thì đỡ đần . Mấy ngã bao nhiêu mới đến điểm tụ họp.
Ông bí thư hút t.h.u.ố.c lào, ngón tay ngừng xoa cái điếu cày. Một lát , ông chậm rãi : “Chấn Quốc, nghĩ trận mưa bình thường. Chúng nên sớm chuẩn . nghĩ ngày mai chúng nên gọi kế toán Trần và một khác sông Thanh Thủy xem tình hình thế nào. Đê điều cũng gia cố thêm. Đặc biệt là lương thực trong kho, bảo quản , đây là công sức cả năm của chúng . Ngoài , dặn dò các gia đình trông chừng lũ trẻ, đừng cho chúng sông chơi.”
Giọng ông bí thư trầm ấm, nhưng đầy quyết tâm. Lục Chấn Quốc cũng dần nghiêm nghị, bổ sung thêm những điều còn thiếu. Hai bên ánh đèn dầu leo lét, bàn bạc suốt đêm.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Khi trời hửng sáng, mưa thưa dần, ngừng hẳn. Lục Chấn Quốc xoay cổ, giãn gân cốt, bước nhanh ngoài.
Ông bí thư gõ gõ chiếc điếu cày, từ từ trở về phòng nghỉ ngơi. Ông già, những việc giao cho lớp trẻ lo liệu.
Người dân nông thôn thường dậy sớm. Khi Lục Chấn Quốc qua, nhiều dậy, cho gà ăn, nấu cơm, khung cảnh tràn ngập sự bình yên.
Ông vẻ mặt an của dân làng, lòng quyết tâm bảo vệ đội sản xuất Hồng Sơn càng thêm kiên định. Đây là nơi ông sinh và lớn lên, mỗi ngọn cỏ, cây cối ở đây đều gắn liền với tình cảm của ông.
Ông đến nhà kế toán Trần, gặp Trần Xuân Sinh đang chuẩn ngoài.
“Ê, Xuân Sinh, cháu đang định sớm thế? Có việc gì gấp ?” Lục Chấn Quốc quan tâm hỏi.
Trần Xuân Sinh thấy Lục Chấn Quốc, mắt sáng lên, kích động : “Bác Lục, cháu định tìm bác đây, bác đến thật đúng lúc. Vào nhà chuyện .”
Nói , kéo Lục Chấn Quốc nhà.
“Tú Anh, cho bác bát mì, nhớ cho thêm quả trứng gà nhé!” Trần Xuân Sinh cao giọng gọi.
Lý Tú Anh đáp một tiếng, bận rộn trong bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-om-yeu-xuong-nong-thon-bi-soi-con-nha-dai-doi-truong-nhin-trung/chuong-62.html.]
Lục Chấn Quốc vội vàng từ chối, “Tú Anh, đừng Xuân Sinh, các cháu cứ ăn , bác ăn …”
Trần Xuân Sinh : “Bác khách sáo quá, mới sáng sớm gì ăn sáng. Hôm nay bác cứ ăn ở đây , cháu chuyện chính cần bàn với bác.”
Lục Chấn Quốc thêm nữa. Ông gật đầu hiệu cho Trần Xuân Sinh .
Đợi cả hai xuống, Trần Xuân Sinh : “Bác Lục, cháu nghĩ chúng cần kêu gọi mấy thanh niên trai tráng trong làng gia cố đê điều. Cơn mưa lớn quá, cháu sợ nó sẽ vỡ đê.”
Lục Chấn Quốc Trần Xuân Sinh với ánh mắt tán thưởng. Trần Xuân Sinh là thanh niên trẻ trong làng, nhưng suy nghĩ chẳng thua gì lớn tuổi, những như trong đội sản xuất Hồng Sơn thì ông cũng an tâm .
Lục Chấn Quốc vỗ vai Trần Xuân Sinh và : “Xuân Sinh, bác đến đây hôm nay cũng là để bàn với cháu về chuyện , ngờ cháu cũng nhận . Đê đúng là cần gia cố thêm, bác bàn bạc với ông bí thư già , lương thực trong kho cũng ghi chép đầy đủ, chuẩn chống mưa, để ướt.”
"Các vị dân làng, bây giờ một thông báo khẩn cấp. Hiện chúng cần ba mươi thanh niên trai tráng để gia cố đê điều. Mỗi ngày mười công điểm. Ai thời gian thì mau đến sân phơi thóc của đội để tập hợp và đăng ký "
Giọng trầm của Lục Chấn Quốc vang lên từ chiếc loa phát thanh, vang khắp cả làng.
Lúc , hầu hết trong làng đều thức dậy. Nghe thấy tiếng loa, đàn ông trong làng, dù việc , đều đổ về trụ sở của đội. Mười công điểm đấy, ở nhà cũng chẳng gì, chi bằng kiếm chút công điểm còn hơn.
Ở khu dành cho thanh niên trí thức, bữa sáng bày . Nghe thấy tiếng loa, chỉ Đường Chấn và Lý Tiến tăng tốc ăn sáng, nhét vài miếng thức ăn vội vã ngoài. Còn những khác thì ý định đó.
Lâm Khê một đêm nghỉ ngơi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nghe thấy thông báo , trong lòng cô yên tâm hơn nhiều. Chỉ cần chú ý đến, chắc chắn sẽ vấn đề gì lớn.
Dù trong làng sinh và lớn lên ở đây, họ chắc chắn hiểu rõ tình hình cụ thể ở đây hơn.
Điều mà Lâm Khê cần quan tâm nhất lúc là Lục Tranh. Dù chỉ là một giấc mơ, nhưng nếu thể tránh thì vẫn là nhất.
Lâm Khê uống cháo, đầu óc suy nghĩ liên tục. Cuối cùng, khi đặt bát xuống, cô chợt nảy một ý tưởng.
Sáng nay, Lục Tranh dậy từ sớm. Anh nghĩ đến việc chút đồ ăn ngon cho cô bé nhà , để cô cái gì đó nhấm nháp hàng ngày. Nhìn thấy cô gầy gò như thế, lòng khỏi đau nhói.
Bước bếp, Lưu Thúy Hoa vẫn dậy. Anh nhóm lửa, đó bắt đầu đun nước. Lục tung tủ bếp, tìm thấy một túi bột mì trắng nhỏ.