Đi theo Triệu Lan Trân phòng hội nghị, hai đầu tiên trực tiếp như thế .
Triệu Lan Trân lẩm bẩm: "Hoan Hoan."
Không giống như nghĩ hai con gặp sẽ xúc động, hoặc là hai mắt đẫm lệ , xuất hiện hình ảnh lòng đau xót vui mừng.
Nhan Hoan vẫn bình thản.
Cô nở nụ với Triệu Lan Trân, : "Mợ , Hùng Tràng Trường rằng nhà họ Thẩm liên quan gì đến cháu, cháu cũng vui khi thấy họ, thấy nhiều chướng mắt, cháu ngoài , vấn đề gì cứ giải quyết cho , còn chúng tiếp."
Cô xong ai nữa, thẳng đến bên cạnh Triệu Trành Tích, với : "Đi thôi, chuyện ở đây giải quyết xong . Chẳng lúc bảo với em là lấy chìa khóa sân ? Chúng cùng xem sân , chiều nay em xin nghỉ phép."
Triệu Thành Tích cúi đầu cô, im lặng hai giây : "Được."
Sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô khỏi phòng họp ánh mắt và biểu cảm của .
Bàn tay của nắm chặt cổ tay Nhan Hoan như kìm sắt, Nhan Hoan đau ngẩng đầu , mím môi thoáng , cũng gì, cứ để mặc kéo .
Nhan Hoan bước khỏi phòng họp cùng Triệu Thành Tích trong ánh mắt của .
Triệu Lan Trân theo bóng lưng của cô, nước mắt lăn dài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dẫu rằng rơi bao nhiêu nước mắt bây giờ bà áy náy thế nào cũng chẳng ích gì.
Những gì bà nợ cô sẽ bao giờ trả .
Còn gì để nữa?
Triệu Lan Trân và Nhan Đông Hà sống ở một nơi trong sân nhỏ do Quy Hồng Anh sắp xếp.
Khi Nhan Hoan rời , Quy Hồng Anh đỡ Triệu Lan Trân và với bà : "Lan Trân, bây giờ cô quá kích động, nên về nghỉ ngơi . Lúc từng với Nhan Hoan, nó là một đứa trẻ mạnh mẽ, thể thấu hiểu cách đây của cô, nó sẽ trách cô . Chỉ là nhiều chuyện như , cô cũng nên cho nó chút thời gian để tiêu hóa. Bây giờ tất cả đều rối bời, cô cứ về nghỉ ngơi . Lát nữa sẽ gặp Nhan Hoan , đến buổi tối chúng sẽ tìm nó chuyện, ?"
Triệu Lan Trân gật đầu.
Bà vốn là lý trí, nhưng bây giờ tâm trạng dễ kích động, cảm xúc định, lúc chẳng lẽ còn Nhan Hoan tới an ủi tâm tình của bà ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-100.html.]
Quy Hồng Anh gọi Nhan Đông Hà, hiệu cho ông để ông dìu Triệu Lan Trân rời .
Nhan Quế Phân ở phía níu kéo lấy ông , vẻ mặt sợ hãi, gọi một tiếng " cả", buồn rầu hỏi: "Anh cả, cả, em và Mỹ Nguyệt ?"
Nhan Đông Hà bà , thật sự tức giận, nhưng bà vẫn là em gái ruột của ông .
lúc , Triệu Lan Trân đầu , lạnh lùng liếc mắt , rốt cuộc gạt tay Nhan Đông Hà , : "Chính ông chuyện thì tự mà thu dọn!"
Nói xong bà liền rời , thèm đầu .
Mọi cũng khỏi.
Nhan Quế Phân chỉ thể đưa Thẩm Mỹ Nguyệt theo Thẩm Vinh Tổ, Thẩm Kiến Huy vẻ mặt đen sạm trở về nhà khách.
Vừa về đến nhà khách, Thẩm Vinh Tổ đập bàn một cái rầm, chửi lớn: "Bà đúng là chuyện !"
Nhan Quế Phân bỗng chốc co rúm , nhưng bà đuối lý, dám lên tiếng.
Thẩm Mỹ Nguyệt cũng cam tâm tình nguyện.
Cô luôn Nhan Quế Phân nuông chiều, nhiều năm như , khả năng cũng sợ Thẩm Vinh Tổ.
Vả cô , nên cũng bằng lòng ở nhà họ Thẩm.
Cô : "Ba, ba trách chuyện gì? Năm nếu trong lòng ba, mà trong lòng ba một chút cũng , lấy cũng chỉ vì để chăm sóc cho cả, hai và Mỹ Châu, thể chuyện đó ? Một lao tâm khổ tứ vì cái nhà , trong nhà nhiều con cái, nhiều ăn cơm, Mỹ Châu là một công chúa, ai thể sai khiến, ngày nào cũng lo liệu việc việc , giặt giũ nấu ăn, quét dọn may vá, cái nào khổ cực? Nếu bận chịu nổi thì sai bảo Nhan Hoan?"
"Vậy con , để cho Nhan Hoan tất cả?"
Thẩm Vinh Tổ gầm lên.
Suốt ngần năm, ông bao giờ lớn tiếng với Thẩm Mỹ Nguyệt như , rõ ràng ông tức giận.
Thẩm Mỹ Nguyệt nước mắt như bão lũ lập tức tuôn , ròng : "Trong đại gia đình , con giặt giũ, nấu nướng, chăm sóc con cái cho cả nhà, Thẩm Kiến Huy, Thẩm Kiến Lập, Thẩm Mỹ Châu đều là do đút cơm đến tận miệng, đều là thiếu gia công chúa, con bận từ sáng sớm đến tối muộn , còn con cũng tắm giặt, nấu cơm, hầu hạ các . Ngay cả , nếu trở thành phố, cũng sẽ ồn ào thành thế , đến cả mợ cũng oán giận chúng con. Nhiều năm qua con chịu đủ , , nếu như coi chúng là đầy tớ trong nhà, chúng còn ở cái nhà gì? Đi, chúng !"
Cô kéo Nhan Quế Phân rời .