Cơ thể của cô vẫn  hồi phục, ấn ký hợp hoan  n.g.ự.c như sắp bốc cháy.
Cơ thể vẫn còn cám dỗ cô, cô theo bản năng  nhiều hơn nữa, nhưng chỉ một nụ hôn   tác động  lớn với cô, nhịp tim của cô như  đập thình thịch, cô  rõ cô  thể tiếp tục.
Cô  hài lòng lắm với cảm giác thèm khát nhưng   mất khống chế , với tình trạng của cơ thể , cô vẫn đang tìm tòi.
 mà  chứng nhận?
Cô vẫn  đến chỗ ngoặt.
Làm   vội vàng  công chứng như ?
Cô yếu ớt    chuyện, Triệu Thành Tích thấy cô   câu nào, cũng  ép cô, chỉ đưa tay  ôm chặt cô hơn.
Lại  về Nhan Quế Phân và Thẩm Mỹ Nguyệt.
Nhan Quế Phân và Thẩm Mỹ Nguyệt ban đầu nghĩ rằng sẽ  khó để tìm  nơi ở của Nhan Đông Hà và Triệu Lan Trân, ai ngờ khi họ hỏi hết cách,   đều ngạc nhiên  hai  con bà , : "Tổ trưởng Nhan và cô Triệu  rời khỏi nông trường từ hơn nửa năm  . Nghe  hình như là chuyển đến thành phố Tây Châu."
Nhan Quế Phân  mặt còn in dấu bàn tay, lúc     hai mắt sưng đỏ lên, cho nên bà  quàng một cái khăn lớn vây quanh mặt, suốt quãng đường  đều do Thẩm Mỹ Nguyệt hỏi thăm.
Thẩm Mỹ Nguyệt vội vàng hỏi: "Chúng   họ  chuyển đến thành phố Tây Châu, nhưng mà hai ngày nay bọn họ  về, chỉ là   họ đang ở ,    ở  ngôi nhà lúc  ?"
Người khác  : "Sao  thể? Căn nhà đó    khác ở , về phần họ trở    ở nhà khách thì là nhà bạn, họ ở đây nhiều năm như thế   thể đến chỗ khác ở ."
Hai  con lúc  c.h.ế.t lặng.
Cuối cùng họ  tìm đến văn phòng khu đất, nơi đặt văn phòng của Hùng Tràng Trường nhưng   ngăn cản ở bên ngoài.
Nhân viên văn phòng là một bà thím.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-105.html.]
Thím   tận mắt chứng kiến cảnh tượng ban sáng.
Chưa  đến việc bà  bao nhiêu cảm tình với Nhan Hoan, vợ chồng Nhan Đông Hà ở nông trường  nhiều năm, thím và Triệu Lan Trân đều  quen thuộc, buổi sáng chứng kiến hai  con   cho Triệu Lan Trân vốn đoan trang, hiền thục mất bình tĩnh đến nước đó, đúng là khiến   chán ghét đến tột cùng. Không ngờ bây giờ họ còn    hổ đến tìm vợ chồng Nhan Đông Hà.
Thím đó liếc xéo họ, nhàn nhã : "Tìm tổ trưởng Nhan? Các  tìm ông   gì?"
Thẩm Mỹ Nguyệt vội : "Thím ,  là cháu của tổ trưởng Nhan, đây là  , là em gái của tổ trưởng Nhan, chúng  đến tìm ông ..."
"Ồ,   đến xem !"
Thẩm Mỹ Nguyệt còn   xong thì thím đó đột nhiên hét lên khiến Thẩm Mỹ Nguyệt và Nhan Quế Phân giật ,  đó họ  thấy bà  tiếp tục la lớn: "Mọi , mau đến xem hai kẻ mặt dày    hổ  . Hai mươi năm , khi   con, bà   bắt trộm con của tổ trưởng Nhan và cô Triệu, nhưng  trộm  chẳng những  chăm sóc  cho đứa trẻ mà còn ngược đãi nó. Mọi    đứa bé đó là ai ? Là trí thức Nhan! Chắc   cũng  chuyện lớn trong nhà trí thức Nhan, chính là   giả lòng  độc ác   liên  với  ngoài  hại trí thức Nhan..."
"Trời ạ,     đời     nào tâm địa đen tối như , hóa    con ruột mà là trộm về!"
" , thật  ngờ,  vẫn luôn cảm thấy trí thức Nhan  quen mặt, giống với ai đó, thì  là giống cô Triệu."
" đúng, mũi, miệng đều  giống , mặt mày cũng hao hao. Ôi,   như tổ trưởng Nhan và cô Triệu, con cái    trộm mất, cũng quá đáng thương !"
"Trời ạ,        hổ như thế, trộm con    vạch trần còn tiếp tục đến đây bấu víu nhận   ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Giọng  của bà thím  thu hút một đám  từ trong  ngoài, ai cũng bàn tán xôn xao, càng  càng khinh bỉ, cuối cùng chỉ tay mắng mỏ.
Nhan Quế Phân vội : "Nói bậy, các   trộm con bậy bạ gì đó? Đứa bé rõ ràng là do  cả và chị dâu đưa cho  nuôi dưỡng..."
"Đưa cho cô nuôi dưỡng?"
Bà thím tiến lên kéo khăn quàng che mặt bà  xuống, đối diện   : "Mọi   xem, mau  xem, dấu tay in  mặt bà  là do cô Triệu đánh, cô Triệu nhã nhặn thế nào, nếu    chọc tức thì cô  sẽ  tay đánh  ?"
Nói xong bà thím lập tức đưa tay đẩy bà , : "Mau cút , còn  tìm tổ trưởng Nhan, đúng là ti tiện,    hổ! Nông trường của chúng   chào đón các , mau cút !"
Mọi  chen lấn xô đẩy, đôi khi   còn thẳng thừng cầm cục tuyết hoặc thậm chí bùn đất ném lên   con Nhan Quế Phân, khi hai  con họ đang chật vật  chịu nổi thì Nhan Quế Phân thấy Quy Hồng Anh  cách đó  xa.