Bà  vội vàng hét lên: "Chị cả, chị cả, chuyện lúc  chị cũng , chị mau giải thích cho họ , em  trộm đứa bé..."
"Không  cô trộm?"
Quy Hồng Anh  khẩy, : "Chuyện ác cô  còn ghê tởm hơn là trộm một đứa trẻ! Mau cút khỏi đây cho , nông trường của chúng    chỗ cho những thứ bẩn thỉu như các . À, thật  cũng  một chỗ phù hợp với các , đó chính là trại lao động trong nông trường của chúng !"
Đây mới chính là chứng nhận chính thức!
Vân Mộng Hạ Vũ
",  như  nên  đưa đến trại lao động!"
Có  ở bên ngoài hét lên.
Sau đó,"ầm" một tiếng, khuôn mặt của Thẩm Mỹ Nguyệt dính đầy bùn đất, cô  hét lên, mắt thấy bùn ném tới ngày càng nhiều, còn   kêu gào  đưa họ  trại lao động, giọng  càng lúc càng lớn, hai  con khiếp sợ  chịu nổi, hoảng hốt bỏ chạy.
Quy Hồng Anh  theo bóng lưng của họ  nhạt, bà  đầu   chợt nghĩ đến điều gì, bà chào một trợ lý trẻ tuổi ở đằng , gọi cô  , giao việc cho cô   mới   phòng.
Người trợ lý trẻ tuổi  Quy Hồng Anh giao việc lập tức trở về văn phòng, nhanh nhẹn lấy một cái máy ghi âm và  về phía nhà khách.
Nhan Quế Phân, Thẩm Mỹ Nguyệt chật vật trở về nhà khách.
Tình cờ gặp trúng ba con Thẩm Vinh Tổ, Thẩm Kiến Huy  đến phòng y tế thăm Quách Đại Vi và ăn một bữa.
Hai ba con sợ hết hồn khi thấy dáng vẻ nhếch nhác của hai  con Nhan Quế Phân và Thẩm Mỹ Nguyệt.
Thấy họ thảm hại như , nhưng oán hận, bực bội  đó đều tiên tan hơn nửa.
Chờ Nhan Quế Phân, Thẩm Mỹ Nguyệt thu dọn đồ đạc xong,   giường gạch chiếu ánh mắt   hồn lên họ, Thẩm Vinh Tổ ho một tiếng, giọng điệu lúc  chuyện  biến thành thương lượng.
Thẩm Vinh Tổ  về sự tức giận của Quách Đại Vi khi họ đến thăm ông .
Ông  : "Tất cả chúng  đều là  của xưởng sản xuất, cả nhà đều dựa  xưởng sản xuất để kiếm cơm, nếu đắc tội với chủ nhiệm Quách,   còn  thể  một cuộc sống   ? Vậy nên, Quế Phân,   suy nghĩ cẩn thận, việc  chỉ  một cách để giải quyết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-106.html.]
Nói xong ông  liền thuật  những chuyện  bàn bạc với con trai cả, tạm thời để Nhan Quế Phân rời , để bà  theo Nhan Đông Hà đến thành phố Tây Châu sinh sống một thời gian.
Ông  : "Những việc bà  từ đầu đến cuối  đắc tội với  cả của bà, nhưng xương gãy vẫn liền gân, bà suy cho cùng vẫn là em gái của ông , ông  vẫn luôn chăm sóc bà, bà  theo ông  đến thành phố Tây Châu, sống ở đó một thời gian, cũng để bù đắp  tình cảm."
"Làm như , gia đình chúng  vì chuyện  mà tan cửa nát nhà, chủ nhiệm Quách cũng  thể trách chúng  thêm  nữa."
Mặc dù  đó  bàn bạc với con gái  rời khỏi nhà họ Thẩm, nhưng khi  chuyện  từ miệng Thẩm Vinh Tổ  , Nhan Quế Phân vẫn còn tức giận.
Bởi điều   nghĩa là lời con gái  đều đúng, ở chỗ Quách Đại Vi, Thẩm Vinh Tổ sẽ đổ hết trách nhiệm,  lầm lên  .
 nó thật sự  liên quan đến ông  ư?
Nghĩ  bản  từ khi gả cho ông   mấy chục năm, bà   nuôi nấng, chăm sóc các con của ông , giặt giũ, nấu nướng, lo liệu việc nhà, chờ Thẩm Mỹ Châu  nghiệp trung học,   việc   về quê, bản   thể từ nhà ăn lui  ngoài, giao công việc ở nhà ăn cho Thẩm Mỹ Châu.
Lần  gả Nhan Hoan cho Quách Đại Vi chủ yếu cũng vì để Thẩm Kiến Lập  thể trở  thành phố.
Bà  đối xử với Nhan Hoan  , nhưng bà  là vì ai?
Nhan Hoan giặt giũ, nấu cơm ở nhà là giặt giũ, nấu cơm cho ai?
Cho bà  ư?
Cuối cùng tất cả tội  đều biến thành của bà ?
Nhan Quế Phân quẫn trí.
Mặc dù Thẩm Mỹ Nguyệt  tức giận nhưng cô  kỹ trí hơn nhiều, ngay lập tức bắt đầu mặc cả với Thẩm Vinh Tổ và Thẩm Kiến Huy, phàn nàn  cô  những năm qua  hy sinh cho Thẩm gia, còn nữa, khỏi cần  , cho Thẩm Mỹ Châu công việc bán hàng ở nhà ăn kiếm   ít tiền,  xong lời cuối cùng, một câu, trả tiền, nếu   con họ phối hợp với nhà họ Thẩm, xoa dịu cơn giận của Quách Đại Vi, rời khỏi nhà họ Thẩm, thì trả tiền, trả đầy đủ tiền thì đều .
Bởi vì những năm qua, Thẩm Vinh Tổ vì lợi ích của mấy đứa con  vẫn luôn đề phòng chuyện tiền bạc với Nhan Quế Phân, mỗi tháng tiền lương đều giữ trong tay , chỉ đưa một phần cho việc ăn uống trong nhà, Nhan Quế Phân tuy cũng  tiền riêng nhưng phần lớn vẫn ở chỗ Thẩm Vinh Tổ.
Tóm , chỉ là thứ vớ vẩn.