Trước đây hỏi cô muộn như , cô liền : "Ngày cưới của chị Mẫn Phân chỉ còn hơn một tuần nữa, mau mau để còn theo kịp."
Cô thật thà : "Em tiền, kiếm chút tiền, điểm tâm thể bán trực tiếp, nhưng chút tiền công may quần áo vẫn thể kiếm ."
Nghĩ đến đây, cúi đầu hôn lên trán cô, đẩy cô , đó xoay bước về phía cái chạn bát, mở ngăn kéo bên trong , lấy một chồng đồ đạc đưa cho cô.
Hoan Nhạn tò mò vươn tay nhận lấy, mở xem, thì thấy bên trong một cuốn sổ tiết kiệm, một sấp tiền mặt, còn các loại phiếu lẫn lộn, phiếu lương thực, phiếu cơm, phiếu thịt, phiếu vải, còn cả phiếu giày... một vài loại phiếu kỳ lạ đều , thậm chí còn cả một tấm phiếu TV, một tấm phiếu xe đạp.
Anh cô cầm phiếu TV và phiếu xe đạp thì với cô: "Cái lát nữa cầm đưa cho bộ phận đời sống vì mặt mua về giúp . Những cái còn thì em giữ."
Nhan Hoan mở sổ tiết kiệm , thấy con đó, mắt cô liền mở to.
Năm nghìn hai trăm đồng!
Không năm trăm hai mươi đồng mà là năm nghìn hai trăm đồng.
Sau đó ghi chép rút tiền bên , gần đây rút hai , một là ba trăm đồng, một là sáu trăm đồng, tức là ban đầu sổ tiết kiệm của sáu nghìn một trăm đồng.
Chín trăm đồng rút gần đây , chắc là tiền dùng để lên thị trấn cùng cô , với mua sắm đồ gia dụng và trang trí nhà cửa mấy hôm nay.
Cô đúng là tiền đồ, đời cô từng thấy nhiều tiền như .
"Sao nhiều tiền ?"
Nhan Hoan thật sự giật .
Nghĩ đến việc cô may quần áo cho , một cái áo khoác cũng chỉ kiếm mấy đồng tiền công, áo sơ mi, áo lót cũng chỉ mấy hào, cô một tháng thì kiếm bao nhiêu tiền chứ?
Tuy rằng khác cảm thấy công việc cũng kiếm kha khá tiền.
Bởi vì việc ăn buôn bán bây giờ chắc chắn thể , nhưng may quần áo giúp kiếm chút tiền công thì thể.
Thợ may sống ở nông trường là đến nhường nào. Người khác biếu tiền cho bạn, còn sắc mặt bạn, cho nên thím Liêu thấy Nhạn Hoan may quần áo như thì thích chịu , còn bảo là Triệu Thành Tích nhặt báu vật , thể gặp một cô gái như chứ.
"Trước đây dùng đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-112.html.]
Anh cô hỏi thì hiểu nhưng nhiều.
Bởi vì cái sẽ lộ một chuyện... đó là lớn tuổi .
Mười tám tuổi quân đội, phục vụ trong quân ngũ bảy năm, ở trong Học viện quân sự ba năm, gần mười năm, tiền trợ cấp càng ngày càng cao, lương cũng càng ngày càng cao, nhưng mặc đồng phục, sống ở nhà tập đoàn phân cho, ăn cơm ở canteen lớn, cho nên tiền lương phát, cơ bản là đều để trong sổ tiết kiệm, tiêu đến.
Gần đây sửa sang căn nhà mới lấy một chút để mua đồ gia dụng nọ...
Nhan Hoan suy nghĩ một chút liền hiểu.
cho dù tiền của nhiều hơn nữa, cho cô thì tính gì?
Cô cố gắng kiếm tiền chứ là tham tiền, chỉ cố gắng kiếm tiền thì cuộc sống mới thể tự do tự tại hơn, mới thể mua thứ mà thích, mới tiền bạc cản trở.
Lẽ nào thấy cô tăng ca việc kiếm tiền nên hiểu lầm cái gì đó?
Cô chỉnh ngay ngắn xấp đồ đưa cho , quở trách: "Anh đưa những thứ cho em gì? Không sợ em ôm đồ của bỏ trốn ?"
Nói đến đây cô liền : " Ê, em đúng là ghi , em ở thành phố Thanh Châu đột nhiên chạy trốn, bọn họ cách nào tóm em... Người khác đều em là hồ ly tinh ."
Triệu Thành tích lập tức sầm mặt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không tại , rõ ràng là cô chỉ đùa, càng rõ bây giờ cô khả năng bảo chạy trốn là chạy trốn , nhưng những lời của cô, trái tim vẫn thắt chặt.
Anh cầm lấy xấp đồ tay cô đặt lên bàn, cô, nghiêm túc : "Hoan Hoan, bây giờ chúng là quan hệ yêu kết hôn, mấy hôm nữa là nhận giấy chứng nhận kết hôn , hơn nữa chúng bây giờ cũng xảy quan hệ , đừng như nữa."
Nét mặt và giọng điệu của bao giờ nghiêm túc như , thậm chí còn chút hung dữ.
Lúc hai quen , thời gian đó chỉ lạnh nhạt và lạnh nhạt, buồn liếc mắt cô một cái.
bọn họ xảy quan hệ ?
Nhan Hoan mờ mịt, cô nhanh chóng nghĩ đến chuyện hai hôn môi, ôm ôm ấp ấp, nhưng cũng chỉ những cái ...
xét thấy sự nghiêm túc và chắc chắn của , Nhan Hoan vẫn thu nét mặt và giọng điệu trêu đùa ban đầu.