Dáng vẻ  của   lẽ là lúc nhỏ  chịu  ít tủi  và uất ức.
Dù  thì đại ma vương cũng  lúc là một đứa trẻ dễ thương mà.
Cô an ủi, vỗ về , suy nghĩ  : "Không , sáng sớm ngày mai chúng   lấy giấy chứng nhận kết hôn , chúng  cầm giấy chứng nhận kết hôn sáng loáng, em  họ một cái, đắc ý một chút,  cần  những cái khác, chỉ  thôi cũng  thể khiến bọn tức đến hộc máu."
Tâm tạng Triệu Thành Tích  lên  nhiều.
Vốn  còn đang lo lắng cho cô, sợ cô tủi , còn về phần  thì   để ý.
Anh xao đầu cô, : "Đói ? Anh đưa em  ăn cơm, điểm tâm của khách sạn Quốc Doanh ở đây khá ngon đây."
Nhan Hoan gật đầu.
Vẫn là  ăn cơm .
Hai  rửa mặt, chải đầu,  quần áo  xuống lầu.
Triệu Thành Tích rời khỏi tập đoàn Công Trình, đóng quân ở nông trường hơn nửa năm , nhưng  nhiều  ở trong khu ký túc xá vẫn nhận  , hoặc là ít nhiều cũng  đến .
Họ  thấy cô gái  bên cạnh ,  còn là một cô gái xinh  khiến    phớt lờ cũng  phớt lờ  thì vô cùng ngạc nhiên.
Đoạn đường  đúng là thu về   nhiều cái  chăm chú.
Nhan Hoan nghĩ thầm, nếu cô nắm tay , mắt của những   sợ là rớt hết xuống đất mất.
Cô thực sự  chút ngứa ngáy, nhưng  dáng vẻ nghiêm túc và dáng  thắng  của , vẫn là thôi .
Khách sạn Quốc Doanh cách đây  xa,  khỏi ký túc xa,  qua một khu dân cư lớn, băng qua một con đường là đến.
Hai   .
Cũng may là   ở đây   họ, tuy rằng cũng  vẻ ngoài của họ thu hút, nhưng mỗi ngày khách sạn Quốc Doanh ở đây đều   nhiều  đến ăn cơm, muôn hình muôn vẻ, bọn họ cũng  lạ lẫm gì, nhanh chóng im lặng ăn cơm.
Buổi tối trở về vẫn còn sớm, Nhan Hoan liền lấy sổ ghi chép  xem danh sách nhiệm vụ đến thành phố Tây Châu  .
Tối qua cô  về ký túc xá, đưa những thứ cuối cùng cho Trần Mẫn Phân và  lời tạm biệt với bạn cùng phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-117.html.]
Chuyện là như .
Bởi vì  đây cô  đồng ý là sẽ may áo khoác đón Tết cho Vương Thiến Thiến và Lương Tuyết Cầm,   cô đến thành phố Tây Châu  hết năm mới về, cho nên tăng ca may cho hai cô  một bộ , kết quả   các cô gái trong sở thanh nhiên chi thức  thấy, mấy  đều chạy đến đặt  với Nhan Hoan, đúng lúc Nhan Hoan  đến thành phố Tây Châu, liền bảo cô mua vải giúp,  phiếu vải   cũng  kịp  đổi, dựa theo giá cả của chợ đen mà đưa tiền cho Nhan Hoan.
Đương nhiên cho dù là như , tiền vải cộng thêm phiếu vải,  cộng thêm tiền công của Nhan Hoan, vẫn rẻ hơn nhiều so với mua áo khoác may sẵn ở thị trấn và thành phố Tây Châu,  rẻ   hơn thợ may cũ may. Còn về phần  kịp để mặc  ngày mùng một Tết   thì họ  quan tâm.
Hôm qua Nhan Hoan nhận tiền và phiếu vải, lập tức ghi  sổ, nhưng   kịp sắp xếp  hẳn hoi.
Triệu Thành Tích tắm rửa xong thấy Nhan Hoan vẫn còn đang bận bịu,   một cái, bảo: "Em đấy, cuối năm trở về   bận rộn một  thời gian, còn  thì tính ? Phía  còn  nhiều  tìm em hơn đấy."
Nhan Hoan     thì ngẩng đầu  , : "Em cũng cảm thấy . Thực  em đang nghĩ, nếu  thì  khi về, em  đến tổ thực phẩm  nữa, may xong hết những đơn hàng . Nông trường đông ,  chỉ  một thợ may may quần áo,  may cũng may  kịp, hàng chắc chắn là nhiều."
Trước đây cô là thanh niên tri thức của nông trường, đương nhiên là  thể    là   .
 kết hôn  thì cũng tự do hơn nhiều.
Tuy rằng tổ trưởng Chu chắc chắn sẽ  tức giận.
 giải thích cẩn thận với ông  thì ông  cũng sẽ thông cảm cho cô.
Tiền công may hai chiếc áo khoác  những cao hơn tiền lương một tháng của tổ thực phẩm, mà nghề may còn là một nghề kiếm sống  kính trọng trong nông trường.
Triệu Thành Tích gật đầu.
Anh  dáng vẻ đó của cô, nhất định là  tiếp tục may quần áo, nếu còn đến tổ thực phẩm  việc, tối về  may quần áo thì thực sự quá vất vả.
Triệu Thành Tích cùng cô sửa  lộ trình và danh sách đồ cần mua xong   giớ thiệu mấy công ty bách hóa Quốc Doanh của thành phố Tây Châu cho cô. Mắt Nhan Hoan sắp dính chặt   , hôm nay   cả ngày, mấy hôm   tăng ca giúp Trần Mẫn Phân, Vương Thiến Thiến và Lương Tuyết Cầm may quần áo nên bây giờ  mệt.
Triệu Thành Tích bảo cô  ngủ,  xong liền  dậy.
Nhan Hoan hỏi : "Anh  ngủ ?"
"Anh ngủ bên cạnh."
Anh đáp.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ngủ  đất?"