Tính tình của    nuôi dạy từ lâu,   cảm tình gì với ba  cả,   thể  theo bọn họ  chứ. Đây chính là nguyên nhân bắt đầu cuộc mâu thuẫn  kéo dài mấy năm nay của bọn họ...
Triệu Thành Tính chính là cảm thấy ba  của    thần kinh.
Hơn hai mươi năm  dù       thì vẫn như thế,     đột nhiên trở thành  thích khống chế  chứ?
Cái  tên Thẩm Tụ Tụ đó  thể gả  ngoài nữa  ? Anh cũng  gặp  cô  mấy  mà  nhất quyết  gả cho   ?
Chuyện   cho  từ  đến nay luôn độc lập tự chủ như  cảm thấy  phiền.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm qua lúc Nhan Hoan  xong thì   suy tư, cảm thấy chuyện    là lạ.  hôm nay  khi   chị cả   xong thì bỗng nhiên hiểu   chuyện .
Cô : "Chị cả , thế nên là do      chị cả ở trong quân đội  thành công,   chắc chắn sẽ  về thành phố Tây Châu nữa, nên ba  mới   Triệu về nhà sống, bầu bạn với hai ông bà già... Tệ nhất thì cũng còn đứa con dâu  thể bầu bạn bên cạnh hai vợ chồng già cũng , cả nhà cùng  quây quần ấm cúng đúng ?"
Triệu Tuệ bật , : " . Tuy là từ  đến nay ba  của chị  từng  , nhưng chị nghĩ nguyên nhân mà bọn họ  gả Tụ Tụ cho Thành Tích, tuy  chút nguyên do là bọn họ thích Tụ Tụ, nhưng chỉ yếu vẫn là trong lòng coi trọng Thành Tích, hy vọng nó  thể  thiết với gia đình một chút,    đứa bé thì  nhất vẫn nên  nuôi dạy  gối của . Thế nên em cứ yên tâm, chỉ cần em  lòng thì ba  chắc chắn sẽ  thấy, sớm muộn gì cũng sẽ đón nhận em mà thôi."
Nhan Hoan: "..."
Một lúc lâu Nhan Hoan   gì cả, Triệu Tuệ chỉ xem như cô đang tiêu hóa lời  của , thế nên bật  hỏi cô, hỏi: "Hoan Hoan, về chuyện công việc , em  ý tưởng gì  ? Ví như là thích loại công việc nào, như thế thì chị  thể  xem ai  khả năng phụ trách  để sắp xếp thì sẽ  hơn."
Lúc  Nhan Hoan mới ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc  Triệu Tuệ : "Chị cả, những lời chị  đều   đạo lý, nhưng lúc  khi em về quê thì  hạ quyết tâm . Sẽ đến nông trường, chắc chắn sẽ cống hiến thật  cho nông trường, nếu   việc  thì em sẽ rời . Lúc kết hôn với  Triệu cũng  thề thốt lẫn  là    bảo vệ , thế nên  thể   chị thất vọng . Ba  và chị cả đều là những   cống hiến cho xã hội, chắc chắn  thể hiểu  loại tâm trạng  của em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-120.html.]
Triệu Tuệ: "?"
Sao cô    cảm giác những lời khuyên bảo tận tình của  nãy giờ đều là đàn gảy tai trâu nhỉ?
 đợi đến khi bản  còn  lựa lời để khuyên cô tiếp thì phát hiện  cô  mà chỉ dùng một câu  chặn hết tất cả những lời mà cô   .  là    nên bắt đầu từ  nữa.
Dù   cần  là ba  cô   là cô  thì đều là những   địa vị trong xã hội cả,  mấy lời  thể nào  lung tung .
Cô   bao giờ cảm thấy ngột ngạt thế  khi  chuyện với  khác cả.
Triệu Tuệ nuốt một ngụm m.á.u sắp trào  xuống.
Triệu Thành Tích   ngoài mua đồ  về, lập tức  thấy  chị cả lúc nào cũng dùng danh nghĩa của  để thuyết giáo  khác. Nhìn bên ngoài thì  vẻ dịu dàng và  dễ  chuyện,  thực tế lúc ở chung   cho   hít thở  thông, lúc  đang nhăn mặt . Mà  vợ mới cưới của  thì đang mỉm , : "Chị cả, thành phố Tây Châu cách nông trường  xa,  đường   tuyết dày, thế nên    khó khăn. Không dễ dàng gì em với  Triệu mới đến đây một chuyến, nông trường bên đó giao cho em và  Triệu  nhiều nhiệm vụ, nhất định  nhân lúc  bộ thành phố đều đang nghỉ đông để  thành xong hết, thế nên mấy hôm nay tạm thời  thể về thăm  nhà, còn  nhờ chị cả  giúp một tiếng, xin hai ông bà hãy tiếp tục thông cảm."
Triệu Thành Tích:... Chuyện lộn xộn gì ?
Triệu Tuệ đưa mắt đánh giá Triệu Thành Tích một cái  thở hổn hển rời .
Triệu Thành Tích hỏi cô: "Chị   gì với em ?"
Nhan Hoan  tủm tỉm nhận lấy hai cái túi to  tay của ,  xem, thấy là túi thức ăn nên mang  phòng bếp. Sau khi    mở một cái túi khác, bên trong  một ít giấy màu đỏ, ruy băng đỏ, còn  cả chữ "Hỷ" màu đỏ   cắt tỉa, hơn nữa còn  hai cái chân đèn và nến đỏ.
Mấy thứ  là cô dặn  mua  khi    ngoài.