Tuy rằng    sớm  việc  nhưng  mặt   vẫn hiện lên chút cứng đờ và nổ tung, đặc biệt là Cao Ngọc Hồng và Thẩm Tụ Tụ.
Triệu Thành Tích  giống như  thấy cái gì,   giới thiệu  đơn giản về   cho Nhan Hoan, nhưng khi giới thiệu đến Thẩm Tụ Tụ thì  cũng chỉ  đơn giản  một cái tên.
Có lẽ Nhan Hoan là  tự nhiên nhất trong   , cô chào hỏi từng  một.
Thẩm Tụ Tụ hoảng hốt.
Mặt Cao Ngọc Hồng đỏ bừng giống như thể ai đó thiếu nợ  nhiều tiền của bà  .
Triệu Tuệ còn tính là bình thường.
Còn  Triệu Hoà thì đang đánh giá Nhan Hoan từ  xuống , đôi mắt chuyển  chuyển    đang nghĩ đến cái gì.
Triệu Tuệ   vui khi thấy Triệu Thành Tích cưới Nhan Hoan.
 cưới thì cũng  cưới , thật sự cô   hiểu  tính cách của  em hai nhà . Vì  cô  sẽ  mạo hiểm mà  ngược  với  em hai nhà   tỏ vẻ gây khó xử với Nhan Hoan bên ngoài.
Còn về phần Cao Ngọc Hồng, tuy rằng ngoài mặt bà  tỏ ý chào hỏi nhưng  lưng miệng    một đống. Thật  bà  cũng  chút sợ đứa con trai  nếu  mấy ngày nay bà  sẽ   như  mà   đến bên  chặn đường Triệu Thành Tích . Cho nên mặc kệ bà   bày  vẻ mặt tỏ ý thế nào thì những thứ đó đều   gì là thật cả.
Vì  sẽ    nào tỏ vẻ nghi ngờ  linh tinh như "A,   kết hôn ","Sao kết hôn    cùng với  nhà một câu".
Triệu Tuệ tiếp đón cùng cả nhà  xuống,  khí   cứng ngắc nhưng  Triệu Tuệ đón tiếp cùng với vẻ mặt tự nhiên của Nhan Hoan cho nên thật  hiện trường cũng   trở ngại gì.
Dì Vương  lên lầu gọi Triệu Bá Vinh còn  bên  cùng  tán gẫu.
Triệu Tuệ : "Thành Tích, vất vả lắm em mới  thể trở về nhà một chuyến, ba  đều  nhớ đến em. Lần  cuối cùng em cũng  trở về, em dự định  thể ở thêm mấy ngày ?"
Triệu Thành Tích: "Nông trường còn  việc, qua hai ngày nữa sẽ trở về."
Mặt Triệu Tuệ   cứng  nhưng cô  vẫn tiếp tục hỏi: "Vậy hai ngày  em  ở nhà ?"
Triệu Thành Tích: "Không,   thói quen ."
Triệu Tuệ: ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-132.html.]
Không khí  lập tức cứng .
Vẻ mặt của Cao Ngọc Hồng đỏ au suy sụp đến mức sắp ngã  mặt đất, chắc hẳn bà  cũng  nhẫn nhịn  vất vả.
Lúc  Triệu Hoà  đột nhiên lên tiếng.
Cô   đến chiếc váy kẻ ô vuông   Nhan Hoan  : "Chị dâu hai, quần áo   của chị  đặc biệt thật đấy, chị mua ở  thế? Em còn  từng  thấy cái nào như thế  ở cửa hàng bách hoá Quốc Doanh."
Quần áo hôm nay của Nhan Hoan quả thật  đặc biệt.
Bên trong là một chiếc áo lông mỏng còn bên ngoài là một chiếc váy lông  xám trắng kẻ ô vuông  ngực, phía  là một đôi tất lông dê. Cho dù là tiết trời mùa đông vẫn  thể bày   dáng  cực  của cô.
Đương nhiên  khi  nhà cô cũng  mặc một chiếc áo khoác lông thật lớn màu xanh lục quân đội, phía  là một đôi giày tuyết cao, lúc  sẽ  rõ ràng như .
Triệu Hoà  đột nhiên  một câu như  khiến ánh mắt của   đều dừng    Nhan Hoan.
Cao Ngọc Hồng nhấp miệng thầm nghĩ quả nhiên là hồ ly tinh.
Thẩm Tụ Tụ  thấy bộ quần áo  là trong lòng  lộp bộp một tiếng bởi vì loại quần áo như  hiện tại hầu như    nào mặc như    đường cả, nhưng mà ở đời  nó  là kiểu dáng   phổ biến.
Sau đó cô    thấy Nhan Hoan mỉm  : "Không  mua  là tự chị  đấy."
Đôi mắt Triệu Hoà lập tức sáng bừng lên, cô  : "Chị dâu hai còn tự   quần áo nữa ? Vậy chị  thể giúp em  hai bộ  ? Hai ngày , đến ngày thứ ba  thể  xong cho em  , như  về  em   thăm hỏi    là  đến nhà bạn bè cũng  thể mặc ."
Nhan Hoan: ...
Đến ngày thứ ba là  thể  xong cho em  ?
Hoá  mấy ngày tết ,  ngày mùng một và mùng hai chị chỉ  quần áo cho em mà   gì hết ?
Triệu Thành Tích  trầm mặt xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
 Cao Ngọc Hồng và Triệu Tuệ  cảm thấy lời  của Triệu Hoà     gì khác  cả. Dường như bọn họ đều đang lẳng lặng chờ đợi Nhan Hoan đáp .
Nhan Hoan mỉm  : "Không , hai ngày  chị đều  việc  cho nên  thể  .  mà về  chị vẫn  bận việc cho nên chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng  thể  xong .  nếu như em thật sự  thích thì cứ mua vải tới đây, trở về sắp xếp đơn hàng cùng chị để chị xem  thể sắp xếp tới khi nào."