Mặc dù chuyện   đồng nhất với ý định ban đầu của Nhan Đông Hà, nhưng ông  vẫn dứt khoát nhận lời.
Ngày bốn đầu tháng hai     nông trường.
Sau khi thu dọn một lượt, Nhan Hoan   chiếc giường lớn trong nhà mới lăn qua lăn ,  đó cô thở dài và  với Triệu Thành Tích: "Ở nông trường vẫn tuyệt hơn, em thích nơi ."
Triệu Thành Tích  bên giường  cô,  một hồi trong lòng  rục rịch,  bèn cúi  xuống hôn cô.
Nhan Hoa xoay  định tránh , cô quở mắng : "Sáng sớm hôm nay thức sớm như thế,   lái xe sáu bảy tiếng đồng hồ , bộ  thấy mệt ?"
"Không mệt."
Anh đáp.
Anh  mệt, nhưng  còn ngủ thêm  mấy tiếng đồng hồ  xe như cô  mỏi mệt vô cùng.
Ngủ  xe   thể thoải mái bằng ngủ  chiếc giường rộng rãi ở nhà  chứ?
"Em  ngủ một lát."
Cô .
    chịu tha cho cô,  hôn bên tai cô và : "Trước đó    như thế  , nhịn đến tận bây giờ đấy."
Nhan Hoan ngớ .
Mấy hôm nay ở thành phố Tây Châu chuyện gì hai  cũng   hết ,  nhịn hồi nào chứ?
 khi bàn tay của cô bấu lấy tấm chăn mềm mại  , cô chợt nhớ ,  khi hai  đến thành phố Tây Châu thì  hôn  ở đây, khi đó nụ hôn của   mãnh liệt  kìm nén, rõ ràng là  nóng bỏng đến mức sắp bùng cháy, nhưng  luôn kịp thời dập tắt nó, mỗi khi kéo đứt cúc áo đầu tiên của cô đều đột ngột dừng .
Nhan Hoan duỗi tay kéo  , cô thấp giọng  bên môi : "Ý  là khi đó    đè em  giường  ?"
Bàn tay của Triệu Thành Tích siết , suýt chút là bấm đứt eo của cô,  trực tiếp cắn lên cổ cô, dùng hành động để trả lời.
Sau đó thì Nhan Hoa  thể  nổi nữa.
Trong một lúc tỉnh táo, hình như   gõ cửa, mới đầu hai   bận tâm, nhưng   tiếng động ngày một lớn hơn, Nhan Hoa nghĩ đến điều gì đó, cô thấy  giật , nhưng    úp sấp   cô và  rằng: "Khóa cửa , đừng quan tâm."
Nhan Hoan bỗng nghĩ tới, ở chỗ , trừ phi  ngoài  việc  ban ngày và thời gian ngủ nghỉ  buổi tối thì thông thường sẽ  khóa cửa phòng,  khóa cửa khi nào chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-137.html.]
Tuy nhiên suy nghĩ  chỉ lóe lên chớp nhoáng, chẳng mấy chốc thì cô cũng  thể nghĩ nhiều hơn  nữa.
Sau khi xong việc Nhan Hoan   giường   động đậy chút nào mặc cho  giúp cô sửa soạn ,  khi sửa soạn xong  liền kéo cô  trong lòng cùng ngủ.
Nhan Hoan làu bàu: "Nhu cầu của  cao như ,  lúc   nhịn?"
Mặt của Triệu Thành Tích đen thui, cánh tay ôm cô cũng siết chặt .
Thực  chính  cũng cảm thấy  bình thường lắm.
Trước đây  là một  cứng nhắc quy củ, nếu   tập luyện thì sẽ  việc, còn về chuyện  thú thật thì   hiếm khi  nhu cầu và ham .
Cũng   là   từng  thấy gái , nhưng họ   hề  dấy lên một chút d.a.o động nào ở .
Vân Mộng Hạ Vũ
 hình như tất cả những điều  đều   đổi từ  khi gặp  cô.
Lúc nào cô cũng    đầu tiên gặp cô,  còn  thèm  cô thêm một cái, thực    thế, ngay từ  đầu gặp mặt thì trong lòng    thứ gì đó khác lạ, nhưng cũng chính vì thế mà  đó  mới  chịu đặt ánh mắt lên  cô, và cũng cố ý phớt lờ cô.
 cô  cứ xông đến trêu chọc .
Lần đó khi cô  với  "chúng   thể thử xem", thì hàng phòng ngự  dựng lên  sụp đổ trong nháy mắt.
Anh  cô, thực sự   bao nhiêu lý do đáng .
Cho đến khi hai   tiếp xúc  mật với , và đến ngày hôm nay.
Rõ ràng là cô  là vợ của , nhưng mức độ và cảm giác ham  của  đối với cô  hề giảm  một chút nào,  khi còn mạnh mẽ đến mức ngay cả bản   cũng thấy vô lý.
Anh kéo cô  và : "Không thích ?"
Nhan Hoan mắng  một câu  xuống tay bấu  một phát, nhưng cú bấu của cô  mềm như bông, chẳng  tí sức nào,  đó cô bèn xoay  tìm một tư thế thoải mái và ngủ  .
Triệu Thành Tích đợi cô ngủ  mới  dậy.
 Nhan Hoan cũng  ngủ  bao lâu,  lúc hơn ba giờ chiều    đến gõ cửa.
Là Vương Thiến Thiến, Lương Tuyết Cầm cùng với một vài nữ thanh niên  học thức ở kí túc xá  đây, hai  trong  họ còn là hai cô gái  đó  đặt may áo khoác ở chỗ của Nhan Hoan.
Nhan Hoan mời    trong, bộ quần áo cô tiện tay mặc lên  chính là bộ váy hai dây ca-rô khiến Triệu Hòa  hài lòng.