Trong phút chốc thì mục đích chính ban đầu của các cô gái trẻ liền chuyển dời, họ nhao nhao hỏi Nhan Hoan là bộ   mua ở thành phố Tây Châu  là do cô tự may.
Sau khi   là do Nhan Hoan tự tay may, thì trong nháy mắt Nhan Hoan  nhận  một đống đơn đặt hàng.
Sau khi  về thì Nhan Hoan thu dọn sơ qua những thứ  mua, nhưng các loại vải may vẫn  chất đống ở trong phòng sách.
Cô tìm hai khúc vải  hai cô gái trẻ tri thức đặt  từ trong đống vải đó và mang cho họ xem,   đưa họ bản nháp cô tự tay vẽ, hai  họ dĩ nhiên  ưng ý.
Vương Thiến Thiến  đống vải thô  chất cao ngất  bèn hỏi Nhan Hoan: "Nhan Hoan,  em mua nhiều vải thô thế, dùng nó để  gì?"
Thực tế thì trừ may giày , dùng nó  gì cũng sẽ  chê bai vì thô ráp.
Nhan Hoan mỉm  lấy một vài chiếc ví tiền nhỏ nhắn từ trong hộc tủ,  đó  lật quyển bản vẽ nháp của  đến trang đằng   đa dạng các kiểu mẫu túi xách tay  vẽ cho cô  xem, cô : "Làm những cái  nè. Em thấy bình thường    đường cầm tiền cầm đồ bất tiện đó   ư? Mà túi bằng vải bố đôi khi   thực dụng lắm, nên đang nghĩ là sẽ may những cái  cho  , nếu như còn  ai cần nữa thì cũng  thể tìm em đặt may."
Sau đó bèn đưa mấy cái ví tiền  tay cho các cô  xem và : "Các chị là nhóm khách đến đầu tiên, em tặng các chị những cái  đấy, nếu thấy  đủ thì tự các chị chọn kiểu ,  đó em sẽ  thêm cho các chị. Nói cho các chị , những cái  em may thủ công   lúc ở thành phố Tây Châu đấy,  hề dùng tới máy may , những  mua  sẽ    đãi ngộ thế   đấy."
Mấy  họ  những cái ví tiền độc đáo đó thì suýt chút  nhào tới giành giật.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau ngày hôm đó, những vị khách đến sân nhà của Nhan Hoa  từng gián đoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-138.html.]
Ngoài những nữ thanh niên trí thức đến  đó, còn  các cô gái trẻ trung và những cô dâu mới trong nông trường, ngay cả cô cháu gái của nhà  nghề may vá lâu năm - Nguyệt Hồng, cũng đến tìm Nhan Hoan đặt may một chiếc túi nhỏ.
Trước khi kết thúc kỳ nghỉ của , Nhan Hoa   đến tổ thực phẩm một chuyến, tặng cho mỗi  một chiếc tạp dề và một đôi găng tay bằng vải thô.
Tổ trưởng Chu  phần nhiều hơn một chút, cô tặng thêm một bộ quần áo, còn dì Nghiêm thì  thêm một chiếc túi xách tay.
Vốn dĩ tổ trưởng Chu còn cảm thấy  bất mãn vì dự định nghỉ việc của Nhan Hoan, ông  : "Trước đó  còn khen ngợi cô  mặt của chủ nhà máy,  cô là một nhân viên chăm chỉ chịu , cho dù  gả cho đội trưởng Triệu thì cũng sẽ  nghỉ việc ở nông trường, giờ cô tát  mặt  như thế  ?"
Nhan Hoan vội giải thích rằng: "Không,  , tổ trưởng, là thế , thời gian   khá nhiều  đến tìm  đặt may quần áo, nhất là những cô gái trẻ sắp kết hôn, các cô  thực sự  cần  giúp đỡ,  mà từ chối thì   , mà đó cũng là chuyện  thích  nên   nhận lời hết , nhưng khổ là giờ dù  thắp đèn thức khuya  thì cũng   xuể,  mới nghĩ bụng,  lúc  thì may quần áo càng gấp rút hơn là  điểm tâm, chi bằng  nhân thời gian  giúp   may quần áo , đợi    cơ hội thì  tiếp tục  điểm tâm, dù gì bình thường cũng   mà. Tổ trưởng, chú yên tâm, chú  là  thích đồ ngọt mà, chắc chắn sẽ  bớt   , nếu như  nghĩ  mùi vị mới, chắc chắn  sẽ đem sang đây cho tổ trưởng và   trong tổ thực phẩm của chúng  thử ."
Tổ trưởng Chu  lời cô ,    bộ quần áo  đường may tỉ mỉ  tay, cô  bình thường quần áo của họ sẽ hao mòn chỗ nào, nên chỗ cổ tay và khuỷu tay đều  may dày hơn, lúc  thì sắc mặt của ông  mới từ từ hòa hoãn .
Ông  thở dài một   : "Cô  cũng , cô  tài may vá,   thì tiếc lắm, thế thì cô  nhớ lời   đấy nhé, thường ngày   nhiều nhiều điểm tâm đem qua đây để   cùng  thưởng thức."
Đương nhiên là Nhan Hoan dứt khoát gật đầu.
   khi ,  trong tổ  thấy túi xách tay của dì Nghiêm liền lật qua lật  xem mấy ,  khi chuyền tới chuyền lui xem một lượt thì ào ào kéo đến tìm Nhan Hoan đặt hàng.
Tổ trưởng Chu  Nhan Hoan đang  đám  vây quanh mồm năm miệng mười hỏi  hỏi nọ thì bèn thở dài, nhưng   vì   cảm thấy vui mừng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.