Trong thời gian Thẩm Tụ Tụ yên tĩnh một  thì  đích  đến thành phố Thanh Châu một chuyến, khi đến nông trường Hồng Tinh nơi Nhan Hoan đang ở một  nữa, thì Nhan Hoan  trở thành "cô thợ may Tiểu Nhan"  các cô gái trẻ trung  thậm chí là các cô dì ở nông trường cực kỳ yêu thích.
Thẩm Tụ Tụ ở tại nhà nghỉ dành cho khách, cô   thấy chiếc túi xách đặt  lưng của nhân viên tiếp tân của nhà nghỉ, đó là một chiếc túi màu trắng gạo  bằng vải thô  thiết kế  phóng khoáng, cho dù  hình hoa li ti khá  thời nhưng nhờ  hình dáng và thiết kế phóng khoáng, nên cho dù là  mấy chục năm  thì vẫn sẽ nhận  sự ưa chuộng từ lớp thanh niên trẻ.
Mặt bên của chiếc túi còn  thêu hình một con gấu ngựa ngộ nghĩnh.
Thẩm Tụ Tụ  ngắm một hồi lâu, cuối cùng thì nhân viên tiếp tân cũng phát hiện ánh mắt của cô , bèn  rằng: "Chiếc túi    đúng ? Là do một thợ may của nông trường chúng    đó, nếu như cô thích thì  để đến gặp cô  đặt may, cô  may  nhanh, cô định ở  đây tận mấy ngày mà nhỉ, chắc chắn là đủ thời gian, nếu cô   ý định chọn mẫu riêng, thì ở chỗ cô  còn  hàng may sẵn, chỉ cần bỏ  chút tiền vải với tiền công là mua  ngay."
Thẩm Tụ Tụ há miệng, một lúc lâu  mới lên tiếng: "Vậy ? Người thợ may đó tên gì thế?"
"Nhan Hoan, chúng   gọi cô  là thợ may Tiểu Nhan."
Nhân viên tiếp tân  rằng,"Cô   chỉ may túi xách , mà những thứ khác cũng  thể may , may quần áo còn  hơn nữa, cũng may mà cô   việc nhanh nhẹn, chứ nếu   , chỉ cần những công việc trong nông trường của chúng  thôi cũng đủ khiến cho cô  bận tối mắt tối mũi , hơn nữa còn  những  ở vùng lân cận   tiếng tăm của cô ,  thấy đồ cô  may, cũng đều cố tình bôn ba đến nông trường của chúng  để đặt  nữa đấy."
Thẩm Tụ Tụ  xong những lời  của nhân viên tiếp tân liền siết chặt nắm tay, móng tay suýt chút là bấm  trong lòng bàn tay của cô .
Từ khi cô  trùng sinh trở về thì vẫn luôn trân trọng một kiếp khó khăn lắm mới   , cô  cẩn thận từng đường  nước bước, cố gắng từng ngày.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô  thực sự   đổi   phận của .
Nhận  sự tin tưởng và dựa dẫm của  nhà họ Triệu, cô  cứ nghĩ đó là khi  ở gần Triệu Thành Tích nhất, cứ nghĩ là   bấu víu  nhân vật cao xa vời vợi  thể với tới  trong tương lai .
Trong lúc   bận rộn vận hành, bận rộn về quê, bận rộn tìm đối tượng kết hôn, thì cô   siêng năng học hành, chỉ cần đợi thêm tám chín tháng nữa thôi là cô   thể trở thành một sinh viên đại học, điều mà kiếp  cô  chỉ dám ước mơ.
Bây giờ cô  còn  một công việc  định, mặc dù mỗi tháng  tiêu tốn khá nhiều cho  nhà họ Triệu, nhưng Cao Ngọc Hồng cũng  từng khiến cô   chịu thiệt thòi, cô  cũng  một ít tiền tích cóp, cô   học   ăn diện cho bản  như thế nào để trông bản  xinh  hơn, cô  của kiếp  và cô  của kiếp     giống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-139.html.]
Cô  cảm thấy mỗi một bước  của  đều  đúng đắn,  vững chắc.
   ngờ rằng,  đời  còn  một  chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi    nhiều thứ như thế, đạt  nhiều thứ như thế, so với một  trùng sinh trở về  hai mươi năm như cô  nhiều hơn  bao nhiêu.
Thẩm Tụ Tụ cũng   bản   trả lời  nhân viên tiếp tân như thế nào,  đó liền bỏ .
Cô   ở đây  mấy ngày .
Lúc mới đầu cô   vội  gì cả, chỉ là âm thầm  ngóng chuyện của Nhan Hoan từ  khác, hỏi thăm hết tất cả  chuyện bất kể lớn bé ở nông trường của cô.
Sau đó liền dành  một ngày nối ghép những thông tin đó  và suy nghĩ thật kỹ càng, cuối cùng cô   tìm gặp Triệu Thành Tích  một ngày  đến đập khảo sát công trình đang thi công.
Triệu Thành Tích  thấy Thẩm Tụ Tụ bất ngờ xuất hiện  mặt  thì  cau mày.
"Anh Thành Tích."
Thẩm Tụ Tụ gọi .
Trước mặt  nhà họ Triệu, Thẩm Tụ Tụ gọi Triệu Thành Tích là " hai", nhưng khi ở  mặt của Triệu Thành Tích thì luôn gọi  là " Thành Tích".
Mặc dù cơ hội để cô  gọi  như thế trong mấy năm nay cũng chẳng  bao nhiêu .
"Cô đến nông trường  gì?"
Triệu Thành Tích  bằng giọng lãnh đạm,"  kết hôn ."