Cô thợ may nhỏ Mễ Nguyệt Hồng mặc dù  chút lo sợ, nhưng cũng  dám lừa gạt ông nội của , bèn thành thật trả lời rằng: "Là thợ may Tiểu Nhan may ạ."
Ông thợ may Mễ tức giận đùng đùng, ý  là những đồ do Nhan Hoan    là thứ  cái hình thức bên ngoài, lấy  để lòe thiên hạ,   kiến thức nền, tư tưởng của con  biến chất vân vân.
Sau đó đúng lúc   đến tìm ông Mễ may đồ  , thế là những lời  cũng  truyền  ngoài.
Người khác  cho Nhan Hoan , nhưng Nhan Hoan  hề tức giận, cô : "Ông cụ  may vá  cả đời , tay nghề của ông  thực sự giỏi hơn  nhiều,  cũng chỉ là tận dụng ưu thế trẻ tuổi của , thích những thứ gần gũi với giới trẻ hơn, còn thích mài mò  những thứ    tiện lợi cho cuộc sống, nhưng nếu    một sản phẩm may chất lượng,  còn  học hỏi nhiều lắm."
Những lời  lan truyền  ngoài, trái  càng  nhiều  đến chỗ Nhan Hoan may đồ hơn nữa.
Tuy nhiên tự bản  Nhan Hoan cũng ,  khi cô  nghề may vá, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi    nhiều  đến tìm cô đặt may đủ loại đồ đạc, từ đó mà kiếm   nhiều tiền, thực tế thì chuyện   khiến một   cảm thấy chướng mắt, chẳng qua là vì cô  gả cho Triệu Thành Tích,   còn là  của nông trường nữa, mà Triệu Thành Tích thì chỉ tạm thời trú ở nông trường, tiền  của đội thi công còn là bộ đội công trình, cho nên mới tạm thời   ai gây phiền phức cho cô.
Vào mùa hè, Nhan Hoan  nghênh đón một đợt cao điểm các đơn đặt may trang phục mùa hè,  lúc đang cân nhắc xem là  nên khiêm tốn một chút, hạn chế bớt  lượng đơn đặt hàng   thì Triệu Lan Trân  chạy đến nông trường một chuyến.
Bà  mang đến cho Nhan Hoan cả bộ sách giảng dạy cấp ba và một vài quyển sách phụ đạo  hiếm thấy  thị trường, ngoài  còn  các quyển sổ ghi chép trong nhiều năm dạy học của bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-144.html.]
Bà   với Nhan Hoan: "Mấy hôm , hiệu trưởng ở trường học của dượng cháu   tham gia một buổi tọa đàm về giảng dạy khoa học do lãnh đạo tổ chức ở Bắc Kinh, tuy rằng   thông báo chính xác, nhưng   khả năng là năm nay  nhanh thôi sẽ khôi phục  kì thi đại học, Hoan Hoan, dì  là cháu   nhiều tài năng, cho dù ở  cũng  lo   cơm ăn, nhưng nhiều kỹ năng cũng   chuyện , chẳng  ai chê bản lĩnh quá lớn cả,  cơ hội như thế , chúng  nhất định  cố gắng nắm bắt."
Tuy rằng  đây Nhan Hoan  từng  với Nhanh Hồng rằng: "Đọc nhiều sách một chút vẫn  ích hơn", sách Nhan Đông Hà và Triệu Lan Trân tặng cô, cô cũng nghiêm túc .
Vân Mộng Hạ Vũ
 cô cũng  bao giờ nghĩ đến chuyện thi đại học, dù  thì thi đại học cũng   xóa bỏ mười năm .
Triệu Lan Trân  nét mặt do dự của cô,   cô đang nghĩ gì, chỉ nghĩ là cô  vui, vươn tay nắm lấy tay cô, tận tình khuyên nhủ: "Hoan Hoan , dì  bây giờ cuộc sống ở nông trường của cháu  , đội trưởng Triệu đối xử với cháu cũng  .  cháu từng qua , đội trưởng Triệu chỉ  hạng mục tạm thời ở nông trường,  thế là hai năm hoặc cũng  thể là một năm  là  về thành phố Tây Châu, đến lúc đó cháu cũng  rời xa nơi  theo   đến thành phố Tây Châu sinh sống. Vậy đến lúc đó cháu định  gì? Hoàn cảnh trong thành phố  vắng lặng thư thả như ở nông trường, mở một tiệm may chắc chắn là  , đến lúc đó lẽ nào   một công nhân tạp vụ trong tập đoàn Công Trình của đội trưởng Triệu?"
Nhan Hoan lắc đầu.
Bởi vì Triệu Thành Tích vẫn còn  ở đây gần hai năm nữa nên chuyện  cô  suy nghĩ kỹ càng chứ   là  từng nghĩ đến.
Cô nghĩ, hai năm nay cô ở nông trường tích lũy  một khoản tiền, đợi Triệu Thành Tích về thành phố Tây Châu, cô  thể tìm một nơi phù hợp tiếp tục mở tiệm may...  Triệu Lan Trân  đúng,  cảnh trong thành phố  thư thả như ở nông trường. Ở nông trường, cô cũng  loáng thoáng cảm nhận  một vài sự phê bình kín đáo, nếu như   bây giờ cô là vợ của Triệu Thành Tích, sợ là    khác báo cáo .
Triệu Lan Trân : "Hoan Hoan , cho dù một  đội trưởng Triệu   cũng  thể nuôi  cháu,   cũng  yêu cháu, tôn trọng cháu, nhưng cuộc đời  phụ nữ,  nên chỉ là một  vợ, một   cả đời xoay quanh chuyện con cái. Cháu nên mạnh mẽ, độc lập, đặt bản  lên , theo đuổi sức sống riêng,  cuộc sống phong phú và thế giới tinh thần,  đó mới  thể thong dong mà  một  vợ và một  ."