Nhan Hoan thoáng ngây ,  ngờ dì    đến những chuyện .
Cô  : "Dì cả , dì  gì . Chuyện  cháu sẽ suy nghĩ, nhưng  chút quá đột ngột, cháu suy nghĩ   xa xôi, đầu óc cũng bay   mất."
Cô  hỏi Triệu Lan Trân: "Dì cả, nếu cháu thực sự thi  trường đại học  thì  chuyên ngành nào phù hợp với cháu ? Tuy rằng lúc đầu cháu cũng thích trồng hoa hoa cỏ cỏ gì đó, nhưng nghĩ  thì vẫn thấy may quần áo  hơn chút, với  cháu cũng  thích nữa."
Triệu Lan Trân  cô   thì trái tim cũng thả lỏng đôi chút.
Bà  vươn tay khẽ vỗ đầu Nhan Hoan,  : "Đương nhiên dì và dượng sẽ giúp cháu tìm hiểu vấn đề . Bởi vì  khi suy nghĩ, đội trưởng Triệu vẫn  về thành phố Tây Châu, chuyên ngành dì và dượng tìm hiểu giúp cháu đề là các chuyên ngành đại học của thành phố Tây Châu."
Nói  bà  lấy  một quyển vở từ trong túi xách, đưa cho Nhan Hoan, : "Dì  ghi  hết . Đại học Tây Châu  mấy chuyên ngành liên quan, chẳng hạn như khoa dệt may, khoa nghệ thuật dệt và nhuộm, khảo cổ văn vật cũng  chuyên ngành nghiên cứu trang phục cổ đại. Trong  đó dì thấy khoa nghệ thuật dệt và nhuộm  liên quan nhiều nhất đến công việc hiện tại của cháu. Chương trình học sẽ  lịch sử các mẫu nhuộm và dệt trong và ngoài nước, vật liệu ngoài của trang phục và thiết kế. Không  bình thường cháu thích vẽ tranh ? Bọn họ còn huấn luyện thêm thiết kế, hội họa, mỹ thuật tạo hình. Những thứ  vô cùng  ích đối với sự phát triển cao hơn trong tương lai của cháu,  chỉ là một thợ may nho nhỏ ở thôn làng, chỉ   khác yêu cầu cái gì cháu liền may cái đó."
Nhan Hoan thực sự động lòng.
Cô nhận lấy cuốn vở,  từng chữ từng chữ Triệu Lan Trân ghi , : "Được,  thì học khoa nghệ thuật dệt và nhuộm  ."
Trái tim của Triệu Lan Trân lúc  lập tức buông xuống.
Bà   : "Cháu dễ khuyên bảo hơn hai đứa nhóc Vệ An và Hồng An  nhiều."
Triệu Lan Trân nhận  tin tức, nhanh chóng chỉnh sửa thông tin, sáng sớm hôm nay  vội vàng chạy qua. Sáng hôm đầu tiên vẫn còn  việc, bây giờ ,  giờ cơm tối  thể  về thành phố Tây Châu, cho nên Nhan Hoan giữ  ăn cơm, bà  cũng  ở. Nhan Hoan  còn cách nào khác chỉ đành lấy hết điểm tâm trong nhà , hâm nóng bánh bột ngô, lấy thêm một hũ thịt bò băm nhỏ gì đó cho bà  ăn  đường.
Sau khi Triệu Lan Trân rời , Nhan Hoan  thời gian, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ cơm trưa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô  nghĩ đến tầm quan trọng của những thông tin như  đối với Trần Mẫn Phân, Vương Thiến Thiến và Lương Tuyết Cầm,  bỏ bánh bột ngô  hâm nóng  nồi,  cho Triệu Thành Tích một mẩu giấy nhắn   đến ký túc xá của nữ thanh niên trí thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-145.html.]
Lương Tuyết Cầm và Vương Thiến Thiến đang ở ký túc xá.
Sau khi kết hôn, Trần Mẫn Phân và Nhan Hoan đều chuyển  ngoài, đến bây giờ cũng   nữ thanh niên trí thức mới chuyển đến, ký túc xá chỉ  Lương Tuyết Cầm và Vương Thiến Thiến ở.
"Ý em là thực sự  thể khôi phục việc thi đại học ?"
Lương Tuyết Cầm ngạc nhiên  Nhan Hoan.
Nhan Hoan gật đầu, : "Dì cả đến  với em  đó, gần như là chuyện chắc chắn .   công khai, cũng  quyết định thời gian, chắc là nhà nước vẫn còn  nhiều đều lệ cụ thể và chi tiết cần  sửa đổi bổ sung, nhưng  là chuyện  sớm thì muộn ."
Mắt Lương Tuyết Cầm thoáng cái đỏ lên.
Cô   xuống, cúi đầu cố gắng kìm nén một lúc mới kìm  nước mắt đang  mạnh mẽ tuôn .
Nhan Hoan  cạnh cô , vươn tay vỗ về cô . Cô   đầu , hít mũi,  với Nhan Hoan: "Cảm ơn em Hoan Hoan."
Không ai , cô    chịu đựng bao nhiêu dằn vặt trong những năm qua, cô    chịu đựng bao nhiêu tủi nhục vì những lời đàm tiếu. Để trở về thành phố, để lấy  chỉ tiêu giới thiệu đại học, tuy rằng  rõ là lời hứa hẹn bằng miệng mờ mịt hư vô, suýt nữa cô  gả cho Tiền Chí, như  sợ rằng cả đời  của cô đều  hủy hoại.
Cho nên tin tức  thực sự quan trọng đối với cô .
Nhan Hoan ôm vai cô ,  : "Không  gì . Nền tảng của chị là  nhất, nhất định  thể thi đỗ. Em   tìm chị Mẫn Phân bữa, lúc nào chị  về các chị  chuyện  với chị  nha."
Tại     tin tức  cô liền đến đây  với họ, bởi vì lúc mới đến nông trường, họ đối xử với cô  ,   xảy  nhiều chuyện như , họ vẫn  về phía cô, giúp đỡ cô , cổ vũ cô , nếu   họ, những ngày mới đến , cô  thể nào vui vẻ và thoải mái như  .
Lương Tuyền Cầm "ừ" một tiếng  hỏi Nhan Hoan: "Vậy em thì ? Em  thi  Hoan Hoan?"