Nhan Hoan  đầu  về phía Cao Ngọc Hồng,  mặt     chút tức giận và khó xử nào, còn thật sự nghiêm túc  vẻ giải thích cho  chỗ hiểu chỗ  , : "Lời  của  sai . Chuyên ngành đại học mà con học chính là nghệ thuật nhuộm và dệt. Thật   thể  là thiết kế thời trang. Ngành  nếu chỉ tập trung  việc  sách và  sách thôi thì  . Bọn con một mặt cần  tập trung mở rộng vốn kiến thức về lý thuyết nhuộm và dệt, mặt khác là đưa thiết kế  thực tiễn cũng  quan trọng."
Cao Ngọc Hồng:...
Tối nay,    cùng  ăn một bữa cơm đêm giao thừa kỳ kỳ quái quái.
Ai vui vẻ thì vui vẻ, ai xem chuyện vui thì xem chuyện vui, ai giận hờn ấm ức thì cứ giận hờn ấm ức.
Buổi tối, trong phòng, Cao Ngọc Hồng ném giày của  , tức giận : "Vậy mà  là một đứa  nịnh nọt. Chúng  là ba  của thằng hai, cô  đến nhà hai  đều đưa những thứ gì   chứ? Lần đầu tiên gặp vợ của thằng cả và ông cụ  mặt dày mà tặng  tặng nọ, ngay cả đứa nhỏ cũng  cả một bộ. Nói chuyện với chúng  cũng chỉ  tranh luận,   thể đặt chúng   mắt  chứ!"
Lần  Triệu Bá Vinh cũng   về phía bà .
Ông  nhíu mày : "Thế bà  đối xử với con bé như thế nào? Lần đầu tiên ba gặp con bé  cho nó phong bì, vợ của Thành Cương thì ngoại trừ phong bì  còn tặng con bé một chiếc vòng bằng vàng nữa. Bà  là  chồng,  đầu gặp mặt ngoài việc tỏ  quái gở thì  cho con bé quà gặp mặt gì ?"
Cao Ngọc Hồng:... Nhắc tới chiếc vòng vàng đó thì bà   càng  chịu !
"Vòng vàng!"
Cao Ngọc Hồng tức giận : "Cô  cũng thật là hào phóng. Lần đầu tiên gặp mặt  tặng vòng vàng cho con nhỏ đó. Cô   nhà  nhiều năm như thế    từng thấy cô  hiếu thuận với   chồng  như  chứ!"
Một tiếng "Bốp" vang lên, Triệu Bá Vinh vỗ một cái thật mạnh lên bàn.
Lúc  ông  thật sự tức giận.
Ông  sa sầm mặt  với Cao Ngọc Hồng: "Sao mắt của bà  nông cạn như thế! Vợ của thằng cả   nào đến mà  xách theo túi lớn túi nhỏ tặng cho bà thứ  thứ  hả, bà còn  thỏa mãn. Bây giờ   chỉ tặng cho vợ của thằng hai một chiếc vòng vàng mà bà  đỏ mắt  ? Đó là quà kết hôn mà con bé tặng vợ của thằng hai, bà    kết hôn thêm  nữa để con bé cũng tặng cho bà một chiếc ?"
Cao Ngọc Hồng:...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-162.html.]
Cao Ngọc Hồng ngã xuống vì tức giận.
"Hai tệ?"
Con gái lớn của Triệu Tuệ là Điền Châu cực kỳ vui mừng khi mở phong bao lì xì tiền mừng tuổi mà Nhan Hoan đưa cho, ngay khi cô bé  thấy hai tờ tiền bên trong thì vẻ mặt lập tức suy sụp hẳn .
Quả thật cô bé  thể tin  nổi.
Bởi vì mỗi năm cô bé đến nhà ông bà ngoại đều  nhận  tiền lì xì năm mới ít nhất cũng   năm tệ.
Vừa  lúc mở tiền mừng tuổi của mợ cả mà bên trong cũng còn  mười tệ. Tuy rằng  tiền đó cũng  chút thất vọng nhưng vẫn   đả thích lớn bằng việc  thấy tiền mừng tuổi của mợ hai đưa cho cô bé.
Điền Châu ném tiền mừng tuổi lên giường, đen mặt  với  của : "Mẹ,  mợ hai  đối xử với chúng  như  chứ? Mợ  tặng cho Triệu Đông nhiều đồ như  còn con với em trai chẳng  cái gì cả. Cái  thì cũng thôi  đến cả tiền mừng tuổi cũng chỉ   hai tệ,    hai   nhiều tiền ? Sao mợ   đối xử với chúng  như thế?"
"Được ,  lớn cho con bao nhiêu tiền thì con cứ nhận bấy nhiêu ."
Chồng của Triệu Tuệ là Điền Thắng răn dạy con gái: "Sao con   nhiều như  chứ? Ngày thường con  qua những nhà  khác   hai hào tiền liền xì con cũng nhận  !"
Lúc   thường qua thăm nhà thì hầu hết đều là hai hào tiền lì xì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Điền Châu, Tráng Tráng đều đón năm năm mới ở nhà, ông bà nội, bác trai bác gái gì đó đều cho bọn chúng một tệ năm hào tiền.
Chỉ  bên nhà họ Triệu luôn luôn  cho nhiều, đặc biệt là mợ cả cho nên  đầu tiên   mợ hai cho tiền lì xì chúng   chờ mong.
Điền Châu chu miệng bổ nhào  trong lồng n.g.ự.c của  nước mắt lăn dài.
Cậu con trai nhỏ Đại Trạng bốn tuổi cũng bất mãn : "Mẹ, con cũng  cái áo khoác với giày !"
Một tay Triệu Tuệ ôm con trai, một tay ôm con gái hai mắt  chằm chằm  tờ tiền hai tệ   giường. Cô  luôn tự nhận  là một   vững vàng và  khả năng tự kiềm chế   thế nhưng lúc  trong bụng vẫn nghẹn đầy tức giận.