Đến cả   cả  của , kể từ khi còn nhỏ tới lớn   cũng   ba  giáo dục    một chút bất kính nào với  .
Ba   là  con    học, bà   cực hạn của chính , nhưng con là con trai của bà  nên trong lòng  luôn giữ  sự sáng suốt,  luôn kính trọng bao dung với  của .
Dù  cũng đều  lý cả.
Trước   đều mặc kệ.
Mãi cho đến khi bọn họ nhảy  buộc   cưới Thẩm Tụ Tụ  thì  mới nổi giận.
     là   nhiều, những thứ   cũng lười m.ổ x.ẻ  để  với cô.
Cho nên  khi sờ mặt cô xong   tiếp tục lái xe.
Đợi tới khi về nhà  mới ôm hôn môi cô  : "Thời gian cả ngày hôm nay đều là của ."
Nhan Hoan bật  "khanh khách".
Mấy tháng  việc đầu tiên của cô chính là ôn tập để chuẩn  thi đại học, trong nhà  còn  Nhan Hồng An. Sau kỳ thi đại học cô  vội vàng với những đơn hàng cùng chuyện cửa hàng nên  càng vội hơn.
Đương nhiên hai  cũng  chặt đứt chuyện  thiết  nhưng rốt cuộc vẫn   quấn quýt si mê tận hứng như .
Cô ôm lấy cổ   hôn lên cằm  một cái  đó là đến cổ, hầu kết, hai tay cô   trong quần áo của   nũng : "Vậy thì   nhẹ nhàng một chút."
Đôi mắt  sâu thăm thẳm, hai tay bóp lấy eo cô  càng chặt hơn.
Cô mỗi  đều như  hết,  lúc hai   thiết đều sẽ ở bên trêu chọc , ở bên cạnh còn thấp giọng  giống như đang  nũng "  nhẹ nhàng đấy".
Cô sẽ   bộ dáng lúc đó của cô    giống như ngày thường, da thịt trắng nõn ẩn ẩn mà  ửng hồng, đôi mắt ngập nước  đuôi lông mày giống như  thể chảy  bất cứ lúc nào.
Anh "ừ" một tiếng  đó  cắn cô một cái thật mạnh, chọc cho cô nhẹ nhàng kêu lên.
Ngày hôm  Nhan Hoan  ngủ dậy thật sự  muộn.
Tới khi cô tỉnh dậy thì ánh mặt trời cũng  chiếu xuyên qua khe hở của bức màn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-167.html.]
Anh đút cho cô uống nước, cô  giận mắng : "Mỗi    đến nhà dì với dượng sớm một chút là   cứ như ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh   tiếng gì.
Chỉ  cô  thôi mà chứ   đồng ý cô .
Nhan Hoan  nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ đến khi rời giường thu dọn một trận thì bọn họ mới đến nhà họ Hoan  thời điểm cơm trưa.
Đã một thời gian  gặp, chỉ cần  bằng mắt thường cũng   thể thấy  Nhan Hoan  trở nên xinh  hơn  nhiều.
Triệu Lan Trân duỗi tay kéo cô , bà   vui mừng   lo lắng.
Vui mừng khi  thấy khí sắc của cô như , rõ ràng  trở nên quá .
Còn lo lắng chính là bà  vẫn luôn cảm thấy nhan sắc của cô  đạt đến đỉnh điểm,   khả năng cũng  cần. Tốt nhất cô cũng  cần  trở nên càng xinh  hơn nữa, chỉ là mỗi một  gặp mặt là hình như cô  càng trở nên  hơn.
 khi bà   đến Triệu Thành Tích là những nỗi lo lắng trong lòng  trở nên kiên định hơn một chút.
Ít nhất  đàn ông  cũng   là một  đàn ông bình thường,   thể bảo vệ  cô.
Nhan Hồng An  thấy Nhan Hoan là  kêu một tiếng mặt mày hớn hở.
Vẫn là Triệu Thành Tích quét mắt  qua   mới từ từ thu , nhưng còn  tới  một lúc là ngũ quan  như đang bay múa, quả thật gần đây   cực kỳ đắc ý! Có thể  là xuân phong đắc ý vó ngựa tật,   thường xuyên  tới nông trường và thành phố Tây Châu, buôn bán nhỏ đang âm thầm phát đạt hơn. Hiện tại   còn  thể thi đậu đại học, đến ngay cả ba cũng  thể   mắt với   nữa!
 thế,   thi  đại học, thật  là đại học và cao đẳng chuyên khoa,   thi đậu  trường Học viện Công nghiệp Tây Châu, chuyên ngành  liên quan đến Nhan Hoan là chuyên ngành dệt may.
Anh  vỗ n.g.ự.c  với Nhan Hoan: "Em gái, em cứ việc học thiết kế mỹ thuật của em , về  nếu  vấn đề về vải dệt gì thì cứ việc tới tìm . Có  lấy đồ giả lừa em thì em cũng tới tìm ,  xem cho em!"
Nhan Hoan suýt chút nữa bật .
Triệu Lan Trân trợn trừng mắt, bà    đồ ăn  : "Con cứ thích khoe khoang , con còn     , da trâu cũng  đòi thổi lớn như , để xem về  con chu   thế nào!"
Nhan Hồng An mỉm  : "Mẹ, chuyện học tập   thể  tin con nhưng mà đến cả những thứ   còn  tin con  ? Kể từ khi còn nhỏ là con  lăn lội ở cánh đồng bông lúa , mấy thứ đồ   thể  bao nhiêu lý thuyết  chứ, chủ yếu vẫn là thực tiễn thôi. Những thứ nguyên liệu gì mà  ở trong tay con thì con chỉ cần bóp một cái là   thể hiện nguyên hình ."
"Được ."