Khách sạn Quốc Doanh.
Lúc  nhà họ Triệu tới, gia đình họ Nhan và Nhan Hoan  chờ sẵn trong khách sạn từ sớm.
Mọi  gặp mặt  thiếu  ngừng   chuyện chốc lát.
Triệu Lan Trân   trong gia đình Triệu, nhất là  con Cao Ngọc Hồng chẳng ưa Nhan Hoan , vốn bà  tưởng rằng sẽ gặp   con họ Triệu mắt cao hơn đỉnh đầu ngang ngược kiêu ngạo,  điều  nghĩ tới hôm nay tuy biểu tỉnh hai  đấy miễn cưỡng, giống quả cà gặp sương giá , sự kiêu căng cũng  lên cao.
Trong lòng bà  ngạc nhiên, cảm thấy thế nào cũng  chuyện xảy ,  điều Triệu Lan Trân vẫn   như  thấy gì hết.
Triệu Lan Trân ngoài  còn  Hứa Chiêu Ngọc  tặng quà đánh giá cho Nhan Hoan, nên bà  cũng chuẩn  hậu lễ cho Đông Đông, ngoài một phong bao lì xì  dày  thì bà  còn tặng  nhóc một sợi dây chuyền hình bàn tính bằng ngọc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bàn tính ngọc nhỏ xanh biếc, dễ nhận  đây là phỉ thúy cực .
Hứa Chiêu Ngọc  xem hàng, cho dù hiện giờ thị trường  còn lưu thông đồ trang sức bằng ngọc và vàng nữa, nhưng cô      giá trị của nó  hề rẻ.
Cô  : "Dây chuyền của dì cả quá quý hóa ,   thể tùy tiện tặng con nít chơi chứ?"
Triệu Lan Trân  cầm lên xem   thích miếng ngọc , ánh mắt bà  sáng lên  Đông Đông lắc viên ngọc trai trong bàn tính ngọc lên xuống, mỉm  bảo: "Món đồ  vốn chỉ là phụ kiện của trẻ con,  đây con nít nhà nào cũng ..."
Bà   ngừng  lúc , bảo: "Những thứ xưa cũ còn lưu , để cũng là để, thì cho trẻ con đeo , cuộc sống giờ ngày càng , cũng là điềm lành cho sự khởi đầu mới."
Hứa Chiêu Ngọc cũng   năm đó nhà họ Triệu là phú hào ở Tây Châu.
Bà    thêm nữa mà kéo Đông Đông và Chiêu Ngọc  cảm ơn  nhiều.
Triệu Lan Trân   gia đình Triệu Tuệ sẽ đến.
Cũng may bà  luôn cẩn thận, khi đãi khách cũng sẽ chuẩn  nhiều hơn một  thứ để ứng phó với tình huống cần dùng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-178.html.]
Vì  bà  cũng cho hai bé Điền Châu và Đại Tráng mỗi  một bao tiền lì xì,  chia cho mỗi  một cái chuông nhỏ  xâu bằng sợi dây đỏ,  điều mặc dù chuông nhỏ màu bạc  chế tác tinh xảo nhưng hiển nhiên vẫn thua xa bàn tính ngọc.
Đại Tráng còn nhỏ, bé cũng  thích âm thanh phát  lanh lảnh khi lắc chuông nhỏ, nhưng ánh mắt đỏ hoe của Điền Châu   chằm chằm  bàn tính ngọc.
Kỳ thực  chỉ riêng Điền Châu, chính Triệu Hòa cũng dán mắt  chằm chằm  sợi dây chuyền đó một lúc lâu, cô  âm thần cắn sưng đỏ môi.
Lúc tất cả    xuống, Điền Châu bỗng nhiên giật lấy bàn tính ngọc từ trong tay Đông Đông, : "Đông Đông, chị đổi chuông lấy dây chuyền với em nhé, các bé gái mới  thể đeo dây chuyền , nào  con trai đeo dây chuyền , em xem ngay cả Đại Tráng cũng là chuông kìa, mấy em đều là con trai còn bằng tuổi , cùng chơi thì vui  bao!"
"Không  !"
Tuy nhiên Đông Đông    để ý tới lời  của Điền Châu, một tay  nhóc lấy  bàn tích ngọc từ tay cô bé, nhóc còn đánh "Bốp" một cái  tay cô bé, : "Chị  lễ phép   ? Mẹ chị  dạy chị là  thể lấy đồ  khác ? Thứ  là của dì cho em,   chị, chị  thích thì cũng chỉ  thể xin em cho sờ sờ thôi, em   cho thì sờ cũng   sờ, cướp chính là sai!"
Điền Châu "Hức" một tiếng  , cô bé nhào  trong n.g.ự.c  , mắng lẻo: "Mẹ, nó đánh con, thằng Đông Đông đánh con!"
Sắc mặt Triệu Tuệ  khó coi.
Cô  trầm mặc  với Đông Đông: "Đông Đông, Châu Châu là chị con, chị  thích quà cua con, lấy quà của  đổi với  khác thì  gì sai ? Dù cho con  vui cũng  cần đánh chị  chứ!"
Nói xong cô   dỗ Điền Châu đang  ngừng gào ,   đầu  Triệu Thành Cương với Hứa Chiêu Ngọc, : "Thành Cương, em dâu, Châu Châu là con gái chắc chắn bé thích những thứ dây chuyền khuyên tai thế , chi bằng  tiên để tụi nhỏ đổi đồ chơi một lúc, để Đông Đông chơi chuông với Đại Tráng ."
Khóe miệng Hứa Chiêu Ngọc giật giật, cô   chồng .
Triệu Thành Cương    thôi.
Hứa Chiêu Ngọc ở trong lòng nhẹ hừ một tiếng, nếu đây là lúc  sợ rằng Triệu Tuệ  cần , Triệu Thành Cương cũng  tát Đông Đông khiến nhóc nhường đồ cho Điền Châu .
Mấy   đó khi cô  trở  thành phố Tây Châu cũng  xảy  chuyện thế .
Mỗi khi Điền Châu thấy   Đông Đông  đồ mà cô bé , cô bé đều  thẳng nó,  nào cũng thực hiện ,  nên   cô bé  dở mánh khóe cũ  ?