Sự im lặng bao kỳ dị bao trùm  bộ căn bàn, chỉ còn  tiếng  thút thít và nước mắt chảy  của Điền Châu với dư âm lúc nãy của Triệu Tuệ, giọng đàn ông phì  một tiếng, : "Giá trị món đồ trao đổi cũng  tương đương  chứ,  lấy thứ  đáng tiền mà  yêu cầu  khác đổi đồ giá trị,  vẫn là  đầu tiên   lớn cây ngay  sợ c.h.ế.t   bô bô thế đó."
Cả bàn  sang phía âm thanh  đó.
Là một thanh niên trẻ tuổi.
Triệu Tuệ nhớ, đó là con trai nhỏ của nhà họ Nhan, hình như tên là Nhan Hồng An.
Sắc mặt cô  hết sức khó coi, : "Cùng là đồ dì Nhan tặng cho bọn trẻ,  gì chia  đồ  đáng tiền  đồ đắt giá,   đều là đồ chơi của trẻ con !"
Cô  nhân cơ hội  thể hiện sự bất mãn của .
Nhà họ Nhan các   gan tự  bản  đối xử  bình đẳng ở  mặt   ?!
 thực sự là cô   am hiểu về Nhan Hồng An .
Nhan Hồng An bật  ha hả, : "Tất nhiên là khác  , tặng quà  tặng quà về,  qua  , chị cả, thứ đạo lý giao tiếp căn bản  chị  thể nào    , đúng ?"
Sắc mặt Triệu Tuệ căng đến đỏ bừng, lồng n.g.ự.c phập phồng vì giận.
Ở thành phố Tây Châu, nhà họ Triệu cũng coi là gia tộc danh giá  chút địa vị, ở bên ngoài cô   bao giờ  bắt nạt,   khác chặn lời thế  ?
Quả nhiên họ Nhan đều chả  thứ  gì!
Cô ts nghĩ về lúc còn cảm thấy Nhan Hoan xinh  yếu đuối, Triệu Tuệ  giúp ba  tiếp nhận cô... Kết quả một nhà họ Nhan đều là thứ như thế!
Môi cô  run rẩy, nước mắt  lởn vởn ở hốc mắt.
Khuất nhục.
Hiển nhiên bây giờ Điền Châu cũng  kế hoạch của   đổ vỡ,    và   đều  giúp cô bé, cô bé "Hức" một tiếng   lớn lên.
Điền Thắng   chịu nổi  hổ, Một tát "Chát"   Điền Châu, quát: "Khóc gì mà , đồ    cho con thì thôi, còn  mặt mũi mà  lóc ."
Điền Châu càng  to hơn.
Điền Thắng lôi cô bé rời .
Tiếng  của Điền Châu xa dần, nhưng ma âm chọc thủng lỗ tai  vẫn đọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-179.html.]
Ngực Triệu Tuệ tức giận phập phồng, cô   mắng , nhưng  khi mắng  thì thế nào?
Cô  nghẹn  nghẹn, cuối cùng cũng  cảm giác lời   tìm  sức mạnh, oán hận bảo: "Bọn trẻ đều cùng một nhà, vì   cần  đạp đứa  để nâng đứa ? Quả nhiên là chó con xuất  tư bản, trong mắt chỉ  giá trị trao đổi như thế nào, tình  trong mắt mấy  bọn bay cũng đặt lên bàn cân tính toán một hai tờ tiền!"
Mặt các thành viên nhà Nhan đều sầm xuống.
 bộ dáng của Nhan Hồng An vẫn cà lơ cà phấc như cũ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh  còn  nhạo, : "Chị cả, chị  chuyên gia tình cảm vây thực sự khiến    c.h.ế.t đó. Nếu chị  đồ gì hoặc cảm giác bản  ăn thiệt cứ lôi chuyện tình    ... Chị thử   ngoài tùy ý tìm một bàn    một sợi dây chuyền xem    thèm  mặt chị ? Hay là xem    mắng chị  bệnh thần kinh  đây? Chỉ cần cháu gái chị đeo lên là chị sẽ chẳng sợ  lý   mà để con bé trao đổi sợi dây đỏ với thằng nhóc ? Nếu tình  là dùng như ,    của chị thực sự đúng là xui xẻo tám đời đấy."
Triệu Tuệ:...
Triệu Tuệ tức giận suýt nữa thì ngất .
Hứa Chiêu Ngọc  phá lên.
Con của chị chồng cô    dạng  ... ... Ái chà, nhân tài của nhà họ Nhan thực sự  nhiều nha.
"Nói ."
Lúc  tại ghế chủ tọa, ông cụ Triệu nãy giờ  lên tiếng, vẻ mặt chỉ hứng thú quan sát bỗng nhiên .
Trận chiến đấu khẩu của Nhan Hồng An và Triệu Tuệ tan rã, mỗi thành viên nhà họ Triệu đều mang vẻ mặt khác , nhưng vẫn bình tĩnh  lên tiếng.
Họ   cũng là vì ông cụ  phía .
Cuối cùng giờ ông cụ cũng tỏ thái độ.
 mà  là vì hòa giải tình huống.
Ông cụ  với Nhan Hồng An, : "Hồng An, tên cháu là Hồng An đúng ?"
" ạ!"
Nhan Hồng lập tức đổi sang mặt  vui vẻ đối diện với ông cụ Triệu, trả lời như đùa: "Hồng An, một trái tim hồng hướng về an lành."
Ông Triệu  bảo: "Thằng nhóc nhà , trông   trọng nhưng ánh mắt  sắc bén đó, lòng  cũng trong sạch."
Nói xong ông cụ quét mắt  đám  nhà họ Triệu, ánh mắt dừng  lâu hơn   Triệu Thành Cương, : "Hồng An  đúng, đến bây giờ tình cảm gia đình  nên là công cụ vì lợi ích của  mà ràng buộc bào mòn  khác! Đối với  , hẳn càng  luôn luôn giữ lòng và đôi mắt trong sáng, tuyệt đối  phá vỡ nguyên tắc. Người xưa từng  đừng tưởng việc ác nhỏ mà chủ quan thực hiện, nhất định  vì đối phương là   mà  tay, con nít nhỏ càng nên dạy dỗ nghiêm khắc."