Cô len lén liếc nhanh vẻ mặt của Triệu Thành Tích, cô vươn tay qua nắm lấy tay tạo thành hình quả đ.ấ.m như an ủi, ho nhẹ một tiếng, hạ giọng với : "Những học sinh thật đáng tin."
Vẫn là đáng tin nhất.
Triệu Thành Tích "Hừ" một tiếng thật mạnh.
Triệu Thành Tích vẫn còn tức giận.
Nhan Hoan dỗ , dịu dàng : "Hôm nay là thứ tư , ngày mai là thứ năm, thứ sáu, đó là cuối tuần, nếu thì mấy hôm nay cứ ở đây , đừng về nông trường nữa, đợi đến thứ hai hãng về ? Em mới đến đây nỡ xa ."
Mùa xuân đến, tuyết tan , đội công trình bên khai công, là đội trưởng, khởi công nên chỗ nào cũng kiểm tra, giám sát, bên đó đương nhiên là thể thiếu .
Cho nên định sáng nay đưa cô đến đây chiều về.
Triệu Thành Tích cô một cái, nhưng gì.
Cô phụng phịu giống như là đang quở trách, nhưng thực trong lời chẳng bao nhiêu " nỡ", chẳng qua chỉ là mánh khóe dỗ ngọt thôi.
Anh rõ rành rành, nhưng chỉ cần cô dỗ như , trái tim giống như bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy, tùy ý cô nắn tròn nắn dẹp, chua xót, căng ngứa, đó tức đến ngứa ngáy, hận thể vuốt ve cô một trận, để cô dỗ như thế nào mới .
bây giờ thể gì, chỉ thể lạnh mặt hừ một tiếng.
Anh đưa cô đến ký túc xá của sinh viên nữ .
Đây là ngày duy nhất trong năm, nam giới ký túc xá của sinh viên nữ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Thành Tích dẫn Nhan Hoan đến chỗ dì quản lý đăng ký, đem hành lý của Nhan Hoan đến ký túc xá của cô, ký túc xá 05.
Gõ cửa, .
Mọi trong ký túc xá đều đầu qua, Nhan Hoan, đôi mắt thoáng cái mở lớn hơn một chút.
Đợi Nhan Hoan , thấy Triệu Thành Tích ở phía , hai mắt lập tức phát sáng.
Mọi tự giới thiệu.
Một phòng ký túc xá sáu giường.
Nhìn bốn cái giường trải sẵn, nhưng trong ký túc xá chỉ ba sinh viên, một bà lão, một cặp vợ chồng trung niên trông giống như ba , một đàn ông và một đứa trẻ bốn năm tuổi.
Một cô gái tên là Vương Bình Bình, một tên là Lô Diệu Diệu, một tên là Lục Hòa Cầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-186.html.]
Vương Bình Bình là ở Sơn Thành, tỉnh lân cận, lớn tuổi nhất, chững chạc, ấm áp, là điềm đạm, thanh niên trí thức ở vùng núi nhiều năm, mặt, tay đều dấu vết cửa lao động gió mưa, nhưng mang theo sự dịu dàng và khí chất cửa sách.
Người đàn ông và đứa trẻ bốn năm tuổi đó là chồng và con của cô .
Tên mụ của đứa trẻ là Sơn Tử, đôi mắt to tròn, vẻ ngoài đen đen gầy gầy hoạt bát.
Chồng cô mặc quần áo lao động xanh lam mới tinh, dáng vẻ nhanh nhẹn, nhưng mặt tay và từng cử chỉ dơ tay nhấc chân cũng thể là trải qua gió sương. Sau Nhan Hoan mới , chồng cô là tài xế lái xe tải của công xã quê, ngày hôm đó xin nghỉ mấy ngày, dẫn theo con cùng đưa vợ .
Lô Diệu Diệu là ở thành phố Thanh Châu.
, chính là thành phố Thanh Châu Nhan Hoan từng sống mười mấy năm.
Cô vẻ ngoài hai mươi, mắt hẹp mày dài, một cái thì thấy xinh lắm, nhưng nhiều thì phát hiện một vẻ quyến rũ riêng, bà lão đó là bà nội của cô .
Cuối cùng là Lục Hòa Cầm, là dân bản xứ của thành phố Tây Châu.
Cũng ngoài hai mươi.
Đôi vợ chồng trung niên là ba cô .
Cô đang sắp xếp đồ đạc ở chiếc giường tầng bên trái cửa sổ. Cô Nhan Hoan, dậy giới thiệu bản xong, giới thiệu phụ nữ trung niên đang trải giường chiếu ở giường cho cô là cô , còn cạnh là ba cô .
Nhan Hoan chiếc giường cô đang thu dọn, phụ nữ trung niên đang bận bịu trải giường chiếu ở giường tầng , chút hiểu đây là đang gì.
Lục Hòa Cầm , chút , : "Giường tầng là bạn cùng ký túc xá của chúng , cô cũng là bản địa, tên là Kiều Chân, sống cùng khu với . Cô để đồ ở đây về nhà , đang giúp cô thu dọn một chút."
Ồ, hóa là cùng khu.
Sau khi giới thiệu bản xong, tất cả ánh mắt đều hướng về Triệu Thành Tích, đặt đồ đạc xuống cạnh Nhan Hoan.
Nhan Hoan thành thạo giới thiệu: "Đây là chồng , hôm nay đưa đến."
"Ôi chao, trẻ mà kết hôn ?"
Dì Lô qua Nhan Hoan và Triệu Thành Tích, khi quan sát thì hào hứng : "Dáng vẻ , Tiểu Nhan, chồng cháu là quân nhân đúng ?"
Nhan Hoan , : "Vâng, đây là quân nhân, nhưng bây giờ chuyển nghề ."
"Quả nhiên đúng là quân nhân."
Thím Lục đập tay một cái, : “Vậy bây giờ chuyển nghề thì ở ?”