Hạ Đồng đưa tay khẽ vỗ vai cô , đồng cảm : "Cậu nên  giống , đăng ký một trường học xa nhà một chút, cách xa vạn dặm, chỉ  nhà của  chắc chắn  thể nào  phiền  đến ."
Cô  cảm thấy  của   đủ đáng sợ, nhưng mà   đó của Lục Hòa Cầm  càng đáng sợ hơn.
Quan trọng là, d.a.o cùn cứa   mà bạn còn  chịu đựng. Tưởng tượng đến thao tác  của  cô , đúng là  thể  cho   hít thở  thông mà.
Lục Hòa Cầm  khổ.
Cô  cũng  hối hận về chuyện , nhưng   là dù  hối hận cũng vô dụng  ?
Nhan Hoan đưa mắt  cô  một cái, : "Giữ vững lập trường,  bước nào tính bước đó. Chỉ là   phiền phức mà thôi, nhưng thật  chỉ cần  bày  nguyên tắc của  thì cho dù bọn họ   ép  cũng  ."
Thật  cô   nhiều chủ ý tồi, chắc chắn  thể  cho  nhà của cô  yên tĩnh hơn một chút. Chỉ là vẫn  đến mức  thiết, vẫn  nên đề xuất linh tinh.
Lục Hòa Cầm "ừ" một tiếng, : "Không , đúng ."
Cô   hỏi Nhan Hoan, : "Nhan Hoan, chỉ cần  điểm bắt đầu thì loại chuyện  là thứ lan truyền nhanh nhất trong trường. Hơn nữa  vốn  nhiều  chú ý,     sẽ lan truyền thành cái dạng gì nữa,  định là  đây? Cũng  thể nào để mặc cho    khó  như thế ."
Nhan Hoan khẽ mỉm , : "Không , chuyện  trong lòng  hiểu rõ. Dù  bây giờ cũng  nghỉ hè , cứ tận hưởng kỳ nghỉ hè  , chờ đến khi nào   trường thì  sẽ xem tình hình thế nào    tiếp."
"Tim của  cũng thật lớn."
Hạ Đồng .
Nhan Hoan mỉm , uống một hớp rượu.
Lúc  ở nông trường những lời đồn đãi  còn lợi hại hơn, còn  khả năng g.i.ế.c  hơn,   cũng chỉ một bước  giải quyết xong  ?
Sợ gì chứ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu một bước  giải quyết   thì hai bước, dù  cũng sẽ giải quyết  vấn đề mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-199.html.]
Vương Bình Bình hỏi Nhan Hoan: "Lúc  em  với Hòa Cầm đến giúp đỡ cho cửa hàng may vá của nông trường, rốt cuộc là  chuyện gì thế?"
Lúc Vương Bình Bình xuống nông thôn  gả cho một tài xế lái xe vận tải của công xã địa phương và   một đứa con bốn tuổi, bây giờ sắp lên năm tuổi .
Nhà  ruột của cô  ở bên đó  đông nhà chật, thế nên bây giờ đứa nhỏ vẫn còn để bên nhà chồng.  chồng của cô  là tài xế xe tải, cũng thường xuyên  ở nhà, cô tưởng tượng đến cảnh đứa nhỏ cứ  bỏ trong nhà chồng như thế, chỉ khi nào  nghỉ dài hạn mới  thể trở về thăm thì trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu. Thế nên thật  cô  cũng  kiếm ít tiền để đón đứa nhỏ qua bên . Tuy là quá trình sẽ  khó khăn, nhưng dù   nữa cũng nên  chút hy vọng   ?
Nhan Hoan thấy tất cả   đều  cô, lập tức   chuyện ở trong nông trường bản   mở một tiệm may nhỏ trực thuộc nông trường.
Cô : "Tiệm may  cũng  ăn khấm khá. Tuy là dùng danh nghĩa của nông trường để vận hành nhưng thật  tất cả  thứ đều do   chủ. Sau khi khấu trừ tiền công của   và các loại phí tổn thất, phí chi tiêu thì đem nộp  tiền còn  cho nông trường là . Nghỉ hè về  sẽ nhận mấy đơn hàng đặt may quần áo, thế nên Hòa Cầm qua đó  thể kiếm  chút tiền thủ công."
Tất cả   đều vô cùng kinh ngạc.
Bên trong trường học đều truyền tai  chuyện Nhan Hoan yếu ớt đến mức nào. Ỷ  chồng   tiền  quyền, rõ ràng  thi đậu đại học nhưng vẫn  chịu buông tha, tiêu tiền của chồng, cam tâm tình nguyện để cho chồng nuôi.
Tuy là mấy  cô  đều ở chung với cô sớm chiều,  rõ cô thật sự   là  như thế, nhưng   ngờ rằng mỗi khi  thời gian rảnh cô đều trở về nông trường là do  mở một cửa tiệm may ở bên đó!
Chuyện  cho dù các cô  nghĩ cũng  dám nghĩ đến.
Thế nên rõ ràng là   đang tiêu tiền của  mà!
"Vậy,   bên đó  khi nào sẽ  ý kiến  ?"
Lục Hòa Cầm do dự .
Nhan Hoan xua tay, : "Cậu đúng là băn khoăn quá nhiều chuyện mà, chuyện ở nhà của  thật  cũng như thế. Có ý kiến thì cứ  ý kiến , cửa tiệm của  từ  đến nay đều vận hành như thế. Chỉ cần  nguyên tắc đem tất cả tiền lời giao cho nông trường thì   chuyện gì hết. Hơn nữa,   chồng của  sẽ thu quân về thành phố Tây Châu, đến khi đó cửa hàng ở bên đó hẳn sẽ   đóng. Dù  cũng sẽ  đóng , còn cần để ý đến chuyện  khác bàn tán gì  ."
Mọi :...
Lục Hoàn Cầm   đăm chiêu.
 là cô  suy nghĩ khá nhiều.