Cô   khổ một chút, : "Cậu  đúng... Nếu như xảy  chuyện như hôm nay, chỉ sợ  sẽ  thể nào   như , thẳng thừng oán giận Kiều Chân và xé rách mặt với Lô Diệu Diệu. Thật  nếu cẩn thận ngẫm , còn  bằng xé rách mặt. Nếu như cứ nhịn  úp úp mở mở chuyện  thì sợ là   các cô  còn  thể tiếp tục   chuyện gì với bên ngoài nữa. Xé rách mặt thế , ngược  các cô  còn  thể  chút kiêng dè.  mà Kiều Chân..."
Cô  dừng một chút, : "Nhan Hoan, nhà của Kiều Chân là một gia đình  sức ảnh hưởng lớn ở thành phố Tây Châu của chúng , thậm chí là của giới dệt may ở Tây Bắc, cũng quen  với tất cả những  lãnh đạo và giáo viên của khoa chúng ...  sợ là   sẽ tạo  ảnh hưởng gì đó với ,  chú ý chút."
Thế nên khi  của cô    những chuyện giày vò , tuy là cô  vô cùng khó chịu, nhưng cũng  hề  lớn chuyện. ... Lúc về nhà đương nhiên cũng  từng  qua, nhưng nếu  mà hữu dụng thì  của cô  còn là  của cô  ?
Về phần Kiều Chân,  thể  là cô   bao nhiêu ngang tàng và kiêu ngạo, nhưng theo thói quen vẫn thường xuyên vênh mặt hất hàm dùng giọng điệu sai khiến cô , phân phó cô      tự nhiên như đang phân phó bảo mẫu nhà  . Cô  ngoại trừ nhẫn nhịn và dùng kỹ xảo từ chối thì sẽ cố gắng ít trở về ký túc xá,  sớm về khuya, ở  học bài ở phòng tự học thì cũng  còn biện pháp nào khác cả.
Nhan Hoan khẽ mỉm , : "Đã  là  nghĩ nhiều  mà, yên tâm , nếu cô  thật sự   chuyện gì thì   thể tát thẳng  mặt của cô  ."
Lục Hòa Cầm khẽ mỉm .
Cô  lắc lắc đầu,   gì nữa.
Hôm ,  tiên Nhan Hoan và Triệu Thành Tích đến nhà họ Nhan ăn trưa, đến buổi chiều thì dẫn theo Lục Hòa Cầm và Nhan Hồng An cùng   đến nông trường.
Mọi   thấy cô trở về đều  vui vẻ.
Nhan Hoan giới thiệu Lục Hòa Cầm cho  ,  đó sắp xếp cho cô  là việc trong cửa hàng.
Cũng  hề tình huống mà Lục Hòa Cầm lo lắng là   sẽ xa lánh cô . Trên thực tế,   còn   hằm hè, vô cùng hưng phấn.
Bởi vì các cô    đến cùng Nhan Hoan là bạn học của cô, đều là sinh viên hàng đầu của ngành nghệ thuật dệt và nhuộm của đại học Tây Châu, thế nên ai cũng vô cùng hoan nghênh cô . ... Do các cô  đều ước gì Nhan Hoan  thể nhận thêm nhiều đơn hàng quần áo, nhưng Nhan Hoan vẫn luôn  chịu. Lúc  dẫn một  bạn học về cửa hàng, chắc là sẽ nhận thêm đơn đặt hàng đúng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-200.html.]
Sau đó Lục Hòa Cầm  khi   suy nghĩ của  ...
Có  sợ hãi thì    đây?
 mà đợi đến khi sắp xếp  chuyện  thỏa,    tránh khỏi  trao đổi với Nhan Hoan về những chuyện   của cửa hàng.
Do đập nước cũng sắp  xây dựng xong, đội thiết kế và nhóm thi công đều  triệu hồi về tổng bộ, chỉ để  một ít nhân viên giám sát và nhân viên bảo trì cho giai đoạn .
Thím Liêu và hai  thím khác đang giúp đỡ ở cửa hàng cũng  rời  theo đội nhân viên công trình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thím Liêu : "Không ít  đến tìm thím  ngóng, hỏi xem   cửa hàng  kế hoạch gì. Thím đoán là Nguyệt Hồng với Hồng Liên bên  sợ là cũng   ít   ngóng, xem thử đến khi đó sẽ trực tiếp đóng cửa hàng  vẫn để cho bên phía nông trường tiếp quản. Cháu  , mấy năm nay nông trường bên đó cũng thật sự phát triển  nhanh, tổ sản xuất bên đó cũng  mở nhà máy kéo sợi và nhà máy dệt vải , bông trồng  nông trường của chúng  đều  đem thẳng qua bên đó để kéo sợi và dệt vải. Dã tâm của bọn họ thật là lớn,  thấy túi xách và quần áo  thủ công của chúng  buôn bán , những công xã lớn và thị trấn bên  đều  để chúng  gia tăng hàng hóa. Nghe   bàn bạc với đội trưởng Hùng cũng mở một nhà máy dệt,   các loại hàng hóa dệt để bán. Dù  vẫn còn thương hiệu của chúng  ở , bọn họ  sợ   chỗ nào mua."
Những chuyện   dự đoán  từ sớm, Nhan Hoan cũng  ngạc nhiên.
Cô  : "Không , nếu trong lòng đội trưởng  tính toán gì, chắc chắn sẽ đến tìm cháu."
 mà đội trưởng Hùng còn  đến tìm cô, những  khác  lục tục đến tìm cô  .
Có mấy  còn   ý tưởng cụ thể gì, chỉ  đến tìm hiểu một chút  thôi.
Có mấy  trong  bọn họ  mà  nghiêm túc  tiếp nhận cửa hàng của cô.
Một  là vợ của chủ quản của tổ  vườn   của cô, Tiền Huệ Chi, cũng chính là dì của tên Tiền Chí thô lỗ đó.