Nhan Hoan  chủ quản Mai, vẫn tươi   tính giải thích: " cũng  một vài tật , cái bảng hiệu Gấu Nâu  của  đều là  tự tay vẽ,  đó chỉ thêu hoặc thuốc nhuộm của vải bảng hiệu đều là  tự tay pha chế, thứ đó  tốn công sức và tốn thời gian, cũng  hề dễ ,     về nông trường chắc chắn cũng  thể trở về  những thứ  ... Đương nhiên, nếu tương lai chúng   cơ hội hợp tác với  thì  sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề ...  cũng chỉ giới hạn ở những sản phẩm mà chúng  hợp tác, còn các sản phẩm khác sẽ  . Những điều   đây  cũng   với đội trưởng Hùng, nếu ông   mở xưởng gì đó cứ mở tự nhiên nhưng các sản phẩm  qua tay  thiết kế, đều   treo bảng hiệu của .  chứ, đội trưởng?"
Đội trưởng Hùng tiếp tục nắm chặt nắm đ.ấ.m ho mạnh hai tiếng.
Chủ quản Mai: ...
Sắc mặt của chủ quản Mai trong nhất thời  khó coi.
Tiền Huệ Chi và chủ quản Chu bên cạnh vốn  tức giận, nhưng cơn giận  đột nhiên nguôi ngoai.
Ôi chao, hóa   tranh cả buổi chỉ tranh  mấy cái máy may, mấy cái tủ rách vải rách thôi !
Họ gần như  phúc hậu bật  ầm ầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-207.html.]
Mãi cho đến khi   đều  hết, chỉ còn  chủ quản Mai và đội trưởng Hùng thì sắc mặt của chủ quản Mai cũng  trở  bình thường.
Không, là càng thối hơn!
Người đều  hết , chủ quản Mai cũng  cần giả vờ nữa, ông  đen mặt  với đội trưởng Hùng: " cần mấy cái máy rách nát đó để  gì? Không  lý nào như thế ! Làm gì  nhãn hiệu nào là của cá nhân, đây là chủ nghĩa cá nhân, là suy nghĩ  nguy hiểm! Cửa hàng đó lẽ nào là của cá nhân cô   ? Cả cửa hàng đó nên là của nông trường chúng !"
Thấy ông  sắp phê bình, đội trưởng Hùng ho một tiếng và : "Vậy   thế nào? Nói Gấu Nâu đó là của nông trường chúng ,  đây   đồng ý với cô , ký tên giấy trắng mực đen cũng  tính ư? Ép buộc sản xuất đó là nhãn hiệu của ... Việc     , nhưng nếu  thật sự  như  là bắt nạt một cô gái... Cậu cũng đừng  cái gì chủ nghĩa cá nhân, suy nghĩ nguy hiểm,   cũng   gì cả,  đây  tiền kiếm  ngoại trừ lấy một phần lương cũng  lấy gì, bây giờ cũng giao hết tài sản... Cậu nghĩ xem nếu cô  đặt tên cho tiệm may là tiệm may Tiểu Nhan, bảng hiệu là một  ,  thì trong tương lai   xưởng may của  cũng tên là xưởng may Tiểu Nhan, treo một cái đầu   ?  ,   cũng   ,    còn  ép     nhãn thêu bằng thuốc nhuộm đặc biệt của riêng cô  cho  với  lượng lớn đúng hạn  ? Đây là tài năng cá nhân của  ,  bán  cho nông trường chúng ."
"Ờ,  thử xé rách mặt với cô  xem, ép   , tự   một con Gấu Nâu dán lên, xem    thể bán chạy ? Chỉ riêng những chiếc túi xách ví tiền cô   và gấu đen gấu nâu gì đấy, bên ngoài nhái   bao nhiêu, ai  thể  thế vị trí của cô ? Thứ bên ngoài   nhận là cô ,  còn cho rằng là con Gấu Nâu   ? Cậu ép cô  , cô       tên  họ,   bây giờ là sinh viên tài năng của khoa mỹ thuật dệt nhuộm đại học Tây Châu đấy...  ,   thừa nhận đồ của cô  còn bởi vì cảm thấy  thể diện  may mắn khi dùng và mặc chúng,  cướp bảng hiệu của cô , ép cô  , cửa hàng của cô  vẫn mở ở thành phố Tây Châu, nếu chuyện  truyền  ngoài  cảm thấy xưởng may  của     thể thu  kết quả ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Chủ quản Mai: ...
Vậy ông  cần cái cửa hàng đấy  gì, cần cái búa !
Đội trưởng Hùng  gương mặt thối hoắc của chủ quản Mai, vẻ mặt bình tĩnh,  đó đổi giọng  : "Cậu cũng  cần thất vọng,    việc cũng  đến đường cùng,   để  chỗ trống cho   đấy ? Cậu xem, cửa hàng để  cho ,  trong cửa hàng  xem chính   dành    và dùng  , những kiểu dáng  sẵn , cô  cũng    cho  dùng,   con Gấu Nâu thôi ? Cậu  một con gấu khác hoặc  đầu heo , cũng là bảng hiệu của nông trường chúng ,  đó thì , tiếp tục hợp tác với thợ may Tiểu Nhan, chỉ cần trong sản phẩm  một  tác phẩm của thợ may Tiểu Nhan, treo bảng hiệu của cô  thì các sản phẩm khác cũng  chỗ để giới thiệu, chỉ cần   thì từ từ cũng  thể  vững ở thị trường ?"