Rốt cuộc Kiều Chân  chịu  nữa, nước mắt chảy : "Ngay  mặt chủ nhiệm khoa, giáo sư và tất cả bạn học  em vội vàng mưu cầu danh lợi, chỉ suy nghĩ đến chuyện ghen ghét đố kị, tính toán  khác,  tương lai em  thể  thành tích gì  chứ? Còn  tâm tính em vặn vẹo  xí thì   thể thiết kế  tác phẩm  ."
Nói xong thì cô   to,   chạy  trong phòng,
Xưởng trưởng Kiều, Phùng Tú Thanh, Kiều Vệ Đông, Kiều Lộ: ...
Sắc mặt xưởng trưởng Kiều trầm đến mức  thể đổ xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phùng Tú Thanh  tức giận đến đập bàn. Bà  mắng to: "Quá đáng! Bà  là một giáo viên   thể  sinh viên của  như  ? Còn  một chút đạo đức giáo viên nào ?"
Nói xong thì đột nhiên bà  nghĩ đến cái gì đó,  đầu  qua chồng : "Giáo sư Diêu, giáo sư Diêu,   là giáo viên năm đó của Triệu Lan Huyên .  nhớ bà  cũng họ Diêu."
Xưởng trưởng Kiều sững sờ, mặt ông  đen . Ông  : "Bà  bậy bạ gì đó hả, đó cũng là chuyện của bao nhiêu năm  , cũng  liên quan gì  tiếp đến bà . Chẳng lẽ bà  còn  thể ghi hận lên Chân Chân ?"
Chuyện  nếu như   là vợ  nhắc đến thì ông  cũng  quên .
Năm đó cô gái mà em trai thích chính là Triệu Lan Huyên  nhiều học sinh yêu thích. Lúc mà em trai dây dưa mập mờ với Triệu Lan Huyên thì hình như Triệu Lan Huyên còn đang ở trong nhà Diêu Thanh Uyển.  chuyện lâu như , quan hệ xa xôi như  thì  đến mức đó ?
 Phùng Tú Thanh   nghĩ như . Bà   sắc mặt chồng  trầm xuống thì cũng   họ Diêu  quả thực là giáo viên của Triệu Lan Huyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-223.html.]
Phùng Tú Thanh mím môi, : "Vậy mà đúng là cô  thật. Nếu như   cô  cố ý nhắm  Chân Chân thì   nặng lời với con bé như  chứ? Ngay  mặt tất cả bạn học của Chân Chân, lãnh đạo khoa với các giáo sư khác  nhục Chân Chân như  thì bảo   con bé còn  thể đến trường  chứ? Bà  như  rõ ràng là  hủy hoại Chân Chân mà. Ông cũng hồ đồ , nếu đó là giáo viên của Triệu Lan Huyên mà Chân Chân bảo   phòng nghiên cứu của bà  ông cũng đồng ý  ? Đại học Tây Châu nhiều giáo sư như   nhất định  chen  chỗ bà  chứ?"
Kiều Vệ Đông  ba   chuyện thì như  suy nghĩ gì. Kiều Lộ  thì  hiểu gì, bắt đầu  lòng hiếu kỳ.
"Mẹ đang  gì ?"
Cô  hỏi Phùng Tú Thanh: "Triệu Lan Huyên là ai? Giáo sư Diêu  là giáo viên của Triệu Lan Huyên thì   nhắm  Chân Chân chứ? Bà   liên quan gì đến nhà chúng  ?"
Phùng Tú Thanh nghiêm mặt   gì. Xưởng trưởng Kiều trách mắng: "Hỏi cái gì mà hỏi,  gì  mà hỏi chứ?"
Rồi ông   đầu trách móc vợ : "Chuyện   gì thì đừng  lung tung. Cũng  hai mươi năm, khả năng   cũng   con bé là ai mà bà còn  nhắc đến,   là sợ chuyện  đủ phiền ? Lát nữa  sẽ gọi mấy cuộc điện thoại cho bên trường học, bà cũng điện cho nhà họ Triệu hỏi thăm tình hình nhà họ Triệu lúc  ."
Ông   dừng một chút, nghĩ đến chuyện thù hận nên hóa giải chứ  nên gây thêm. Nhà họ Triệu cũng   nhà bình thường, cho dù lão tướng Triệu và cục trưởng Triệu đều  về hưu nhưng lão tướng Triệu vẫn đang   sức ảnh hưởng, con trai cả nhà họ Triệu cũng   tương lai, còn con trai thứ cho dù ông  từng gặp cũng  từng quen nhưng cũng  bảo là tuổi trẻ tài cao. Diêu Thanh Uyển  là một  vô cùng kiêu ngạo mà  coi trọng Nhan Hoan thì ắt hẳn cô   chỗ nào đặc biệt. Chuyện   nên  loạn đến mức hai nhà đánh .
Ông tiếp tục : "Hòa hoãn một chút , cũng đừng thêm lửa nữa. Lão tướng Triệu  tự  gọi điện đến trường học thì tức là ông cụ  công nhận  cháu dâu , hơn nữa còn  xem trọng, chúng  cũng chỉ  thể hòa giải với bọn họ thôi. Nên hòa giải thì hòa giải, nên xin  thì  xin ,  chuyện gì thì cứ đẩy lên  vợ của cục trưởng Triệu."
Ba của Triệu Thành Tích là Triệu Bá Vinh  từng  cục trưởng cục công nghiệp Tây Châu. Vợ của cục trưởng Triệu mà ông   đến chính là  ruột của Triệu Thành Tích, tên Cao Ngọc Hồng.
Ông  khựng   : "Nói cho cùng thì Chân Chân đồn đại như  ở trường con bé thì thực sự  tạo  ảnh hưởng  ,  ai mà  tức giận chứ?"
Nói xong ánh mắt ông   vợ    bất mãn. Cuối cùng thì vẫn là do vợ  và con gái  loạn mới dẫn đến chuyện .