Trong lòng Phùng Tú Thanh  vô cùng khó chịu, mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, còn   chịu thiệt lớn như . Bà  : "Vậy  họ Diêu  chửi bởi gièm pha Chân Chân nhà chúng   mặt nhiều  cũng cho qua như  ?"
"Vậy bà  thế nào hả?"
Xưởng trưởng Kiều tức giận mắng: "Làm ầm đến cửa nhà   ,  xem con gái bà lợi hại thế nào,  tương lai thế nào? Người  ghét bỏ con bé thì chính là ghét bỏ nó, bà còn  cột  lên để cho    nhục hả?"
Phùng Tú Thanh: ...
Nổi giận với bà   gì chứ?
Chờ xưởng trưởng Kiều lên lầu gọi điện thoại thì Kiều Lộ quấn lấy Phùng Tú Thanh hỏi Triệu Lan Huyên là ai,  thù oán gì với nhà bọn họ.
Trong lòng Phùng Tú Thanh khó chịu, lúc đầu bà  vốn    nhưng Kiều Lộ bảo: "Mẹ,  chuyện gì    rõ với chúng con thì mới  thể dễ tránh phiền phức. Mẹ  chuyện hôm nay , nếu Chân Chân  giáo sư Diêu  là giáo viên gì đó của Triệu Lan Huyên,  thù với nhà chúng  thì con bé cũng sẽ  cố chấp   phòng nghiên cứu của giáo sư Diêu. Kết quả    còn gây  chuyện lớn như ."
Phùng Tú Thanh nhíu mày, bà  nghĩ con gái còn  loạn  để bác hai giúp con bé chuyển đến Bắc Kinh. Với tính cách kiêu ngạo  chịu chấp nhận của con bé, xảy  chuyện lớn như    chừng sẽ gọi đến Bắc Kinh cầu xin ông bà nội và chú hai. Nếu cái gì cũng    nhắc đến chuyện giáo sư Diêu nhục mạ ... Nếu  chú hai tính cách  ai đụng đến   chuyện giáo sư Diêu chướng mắt con bé thì   chừng cũng sẽ ghét bỏ con bé. Như  thì coi như là lợi bất cập hại .
Bà  suy nghĩ một hồi  gọi con trai cả với hai đứa con gái  phòng, kể đơn giản  chuyện của Triệu Lan Huyên và giáo sư Diêu: "Triệu Lan Huyên là một em gái học chung cấp ba với bác hai các con. Lúc đó bác hai con  thích bà , nhưng do xuất  và gia cảnh bà    nên gia đình phản đối hai  ở bên . Sau  Triệu Lan Huyên  xuống nông thôn  chết, giáo sư Diêu  là giáo viên của Triệu Lan Huyên,  bảo giáo sư Diêu và Triệu Lan Huyên  còn  liên quan gì đến nhà họ Triệu tư bản , xem Triệu Lan Huyên như con cháu trong nhà. Bởi vì Triệu Lan Huyên c.h.ế.t nên  thể là bà  ôm hận với nhà chúng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-224.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy  con  mà như   sương mù.
Trong lúc Kiều Chân đang khiếp sợ thì Kiều Lộ  nhíu mày, : "Nhà chúng  phản đối bác hai đến với cô gái  cũng   chuyện gì quá đặc biệt, chính bà  tự xuống nông thôn c.h.ế.t thì giáo sư Diêu  oán hận gì với nhà chúng  chứ? Mà ba   đúng, đây là chuyện của mấy chục năm  , khả năng   còn   Chân Chân là ai,    thể nhắm  Chân Chân chứ?"
Phùng Tú Thanh mấp máy môi. Đương nhiên là vì cái c.h.ế.t của Triệu Lan Huyên  liên quan đến bọn họ. Bà  : "Tóm  bên chỗ ông bà nội với chú hai thì đây là chuyện   cấm kỵ, các con   nhắc đến, cả giáo sư Diêu cũng   nhắc."
Nói xong bà còn đặc biệt dặn dò Kiều Chân: "Nếu con  chuyện đến Bắc Kinh thì  ủng hộ, con  là  vốn  để con lên Bắc Kinh học, là chính con  chịu rời khỏi Tây Châu nên  chịu .  con  nhớ thật kỹ, lúc con  chuyện với ông bà nội và bác hai thì  cần nhắc chuyện xảy  ở đây, nhất là giáo sư Diêu càng   nhắc đến  mặt bác hai. Nếu   sợ giáo sư Diêu ghét bỏ con như , bác hai con  cũng sẽ coi thường con."
Kiều Chân kinh ngạc.
Kiều Lộ  tỏ vẻ coi thường. Cô  : "Mẹ ,  cần thiết  như  ? Đây cũng là chuyện của mấy chục năm  , giáo sư Diêu ..."
"Tóm   cho các con nhắc thì đừng  nhắc."
Phùng Tú Thanh    gì thêm. Bà  vươn tay sờ Kiều Chân, lúc  bà  còn tức giận vì con gái ở trường  mặt  lung tung. Lúc  nhớ  những chuyện xưa thì sự tức giận trong lòng của bà  chuyển qua giáo sư Diêu thậm chí là cả Triệu Lan Huyên, cảm thấy con gái gặp tai bay gió vạ, ngược  là trìu mến với con gái hơn.
Bà  : "Chân Chân, hai ngày nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi, chuyện ở trường ba  sẽ xử lý, con đừng suy nghĩ quá nhiều. Nếu như giáo viên đến tìm con thì con cứ xin , giả vờ vô tội là ."
Bà  xong thì suy nghĩ một hồi   qua  với Kiều Lộ: "Lúc  còn  tan tầm, con mau chạy qua xưởng tìm  tên Lục Đại Hữu, hoặc Mã Quế Phân bên chỗ hậu cần, chính là ba  của bạn cùng phòng của Chân Chân tên Lục Hòa Cầm, bảo bọn họ đêm nay đến trường học một chuyến tìm Lục Hòa Cầm. Chân Chân nhà chúng  ở nhà thì bên chỗ ký túc xá trường cũng nên  tai mắt,  chuyện gì thì kịp thời  với chúng ... Ngày mai thứ bảy, bảo con bé  xế chiều mai đến nhà chúng  một chuyến. Bên   mấy chuyện Chân Chân  cũng  rõ ràng, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, để Lục Hòa Cầm đến  cẩn thận một , để xem đến cùng chuyện là như thế nào."