Chủ nhiệm khoa và thầy Trịnh  khó mà  nghĩ đến chuyện sáng hôm qua Nhan Hoan đạp lăn Hứa Tuấn.
Xin  hòa giải ? Lông mày hai   nhăn  còn nhăn hơn.
Lại  về Nhan Hoan.
Chuyện xảy  là  ngày thứ sáu, tâm tình Kiều Chân xúc động chạy khỏi trường  về nhà. Những  khác ở cùng ký túc xá với Nhan Hoan đều cùng   về ký túc xá. Ngoại trừ Lư Diệu Diệu bất an lo lắng sợ hãi, thì ánh mắt những  khác  Nhan Hoan đều  hào quang lạ lùng. ... Cũng giống như những thanh niên trí thức cùng ký túc xá với Nhan Hoan thì những  bạn bây giờ cũng vô cùng kinh ngạc  việc Nhan Hoan ném cái hộp  mặt Hứa Tuấn và đá   ngã lăn , thậm chí  tâm lý kính nể. Vừa về đến ký túc xá thì các cô  liền vây quanh hỏi Nhan Hoan, rốt cuộc là cú đá đó là chuyện gì chứ.
Nhan Hoan cũng   gì che dấu. Cô : "Tớ  thần lực trời sinh."
Ngay lúc   đang bày  biểu tình "Cậu  hươu  vượn gì " thì cô  đầu  quanh ký túc xá, tiện tay cầm lên một cái chén  bóp như bóp cái chén bằng giấy . Cái chén tráng men  kêu rắc rắc  biến dạng, Nhan Hoan thả nó xuống mặt bàn. Mắt của    cái chén như sắp rớt , hơn nữa còn cảm thấy đau răng. Tiếng "rắc rắc" đó thực sự là như bẻ răng các cô xuống .
Lư Diệu Diệu  ở cửa    dọa đến mặt trắng bệch. Nụ  khó lắm mới rặn   biến mất  còn chút dấu vết. Nhìn dáng vẻ cô  như thể là  thấy ma quỷ . ... Theo tiếng răng rắc ,   cô  cảm thấy đau răng mà là đau cổ, như thể thứ Nhan Hoan bóp   cái chén tráng men  mà là cổ cô  . Cũng bóp nát phòng tuyến cuối cùng của cô .
Cho nên lúc trưa chủ nhiệm lớp và ủy viên đến tìm cô  điều tra thì cô  như thể mất hết hồn phách, gần như là hỏi gì đáp nấy. Sau đó cô   ròng, : "Thầy , em   , là bởi vì  Đường nên nhất thời em  quỷ ám. Em chấp nhận xin  Nhan Hoan, nhưng thầy đừng để   đánh em, đừng để   đánh em..."
Chủ nhiệm lớp: ...
Lại  về phòng ký túc xá.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trừ Lư Diệu Diệu  thì phản ứng của ba  trong phòng cũng  giống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-228.html.]
Hạ Đồng vươn tay bóp cái chén, cảm thấy nó như đồ giả, cô  nghĩ bản  cũng  thể bóp nát... Đương nhiên cô  chỉ sờ thấy cặn tráng men, cái chén móp méo  hề di chuyển.
Vương Bình Bình  cặn chén thì nhíu mày, vươn tay  xem tay Nhan Hoan. Cô  : "Có chuyện gì thì  cứ ,  như   gì hả? Để tớ xem nó  cắt  tay  . Nếu cắt  tay thì phiền phức ."
Lúc  Lục Hòa Cầm còn đang  cái chén,  như  cũng  xem tay của Nhan Hoan. Trên tay Nhan Hoan đúng là còn chút cặn tráng men, nhưng tay cô trơn bóng như ngọc, mềm mại nõn nà,  khả năng là vì dùng lực  mạnh nên  đỏ lên, nào   thương gì chứ?
Hai  thở phào nhẹ nhõm, nhưng  đôi tay nhỏ nhắn tinh tế  vô cùng im lặng.
Tối về Nhan Hoan kể  cho Triệu Thành Tích,  đến  ngậm  miệng. Cô : "Anh  thấy  vẻ mặt mấy   , buồn  lắm. Còn cả Lư Diệu Diệu."
Cô    vểnh khóe môi: "Để xem   còn dám đồn đại lung tung về em ."
Triệu Thành Tích: ...
Đầu tiên là  vội vàng  kiểm tra tay vợ , phát hiện vẫn  hảo  chút thương tích, vẫn mềm mại nõn nà, da nhẵn nhụi,  chút tì vết thì mới yên tâm buông . Sau đó  im lặng  cô chằm chằm. Bởi vì  cũng   vợ   thể dùng một tay bóp nát một cái chén tráng men...
Đương nhiên Triệu Thành Tích  thể tin  là vợ   thể dùng một tay bóp nát cái chén tráng men. Anh cảm thấy nhất định là cái chén   vấn đề... Như thể lúc  trong nông trường đồn đại vợ  đá bay tên thanh niên trí thức Tôn Hữu Cương. Anh cũng cảm thấy   vợ   vấn đề gì, đương nhiên là tên thanh niên trí thức   vấn đề .
Anh vuốt đôi tay nhỏ của Nhan Hoan, : "Chuyện lời đồn  sẽ bàn bạc với trường học, để bọn họ xử lý nghiêm túc."
Chuyện bóp nát chén tráng men gì đó thì vẫn nên quên .
Nhan Hoan giương mắt  . Cô : "Em   chủ nhiêm khoa  cái gì mà lão tướng Triệu gọi điện thoại cho trường học. Là ông nội gọi ? Sao ông nội  gọi điện thoại cho trường học ?"