Hàn Duyên An cũng lạnh mặt, cho dù  và Kiều Chấn Dự   ba con, nhưng mấy năm nay thần sắc  ngày càng giống ông. Chính Mẫn Tố Hoa bình thường đều tỏ  chăm sóc  trong nhà, vô cùng khéo léo đẩy đưa thì hôm nay sắc mặt của bà cũng  kỳ lạ. Bà   gì nhiều, ngay khi Phùng Tú Thanh và Kiều Chân cố ý tìm bà  chuyện thì bà cũng khá lạnh nhạt, trong lòng nặng nề.
Bà cụ Kiều    thì lạnh mặt . Ngay cả Phùng Tú Thanh cũng  vui nổi,  con gái dính lấy Hàn Duyên An  chuyện mà Hàn Duyên An lạnh lùng với con bé thì trong lòng càng bất mãn, lửa giận dâng lên.
Lúc  đột nhiên bà cụ Kiều : "Tố Hoa,  và ba con  bàn bạc xong. Chuyện chuyển trường cho Chân Chân thì để cho hai ông bà già  khổ cực giúp con bé cũng   phiền con.  chúng   lớn tuổi , bên cạnh   đứa con cháu nào, trong lúc ngủ mơ đều lo lắng   hai chúng   xảy  chuyện gì , bên cạnh một  cũng  , c.h.ế.t trong nhà mấy ngày cũng  ai  .
Lời  thật đúng là.
Người  bàn đều im lặng. Đương nhiên  ai phản bác  lý lẽ của bà cụ.
Bà cụ Kiều    yên tĩnh  thì  đầu sờ tay Kiều Chân,  đó ngẩng đầu  Hàn Duyên An    qua Mẫn Tố Hoa. Bà cụ  Mẫn Tố Hoa chăm chú,  : "Cho nên   Chân Chân vì  mà  thèm học đại học, chạy đến Bắc Kinh. Mẹ dự định giữ con bé bên cạnh, nhưng con bé là một cô gái, gả  thì cũng chỉ  thể thành con nhà  ... Cũng may chúng  còn  Duyên An, chỉ cần con bé kết hôn với Duyên An thì  cũng  còn gì  lo lắng nữa. Tố Hoa,  thấy  bằng cứ xác định chuyện  cho hai đứa nó. Mấy đứa Chấn Hưng cũng  thể ở  Bắc Kinh quá lâu ,  thấy để cuối tuần chúng  mời mấy  quen ăn bữa cơm, xem như xác định xong chuyện của bọn chúng,  đó bàn bạc một chút, cuối năm tổ chức lễ cưới."
Mẫn Tố Hoa nhếch môi   gì.
Hàn Duyên An cũng  lên tiếng.
Ánh mắt của tất cả   trong phòng đều dồn lên  bọn họ,  dọa . Lúc  đột nhiên Kiều Chấn Dự nở một nụ  gằn. Ông lạnh lùng : "Chỉ sợ   , ngày mai con  về Tây Châu một chuyến. Cho nên đính hôn với Duyên An gì đó thì vẫn là bỏ ."
Mọi    lời ông  thì sững sờ. Trong lòng Kiều Chấn Hưng càng hồi hộp hơn.
Bà cụ Kiều giận dữ nhưng vẫn nhanh chóng đè ép cơn giận. Bà cụ : "Về Tây Châu ? Đang yên đang lành về Tây Châu  gì? Anh cả chị dâu, Lộ Lộ và Chân Chân  đến..."
Nói đến đây thì bà cụ nhớ  chuyện của con trai đều là chuyện của bộ đội, cũng là chuyện quan trọng,  thể    là   . Bà cụ khựng   từ từ  tiếp: "Là chuyện công việc ? Vậy   bao lâu? Nếu  lâu thì  bằng chúng  tranh thủ thời gian, để trưa mai . Lát nữa để  gọi điện cho mấy  bạn cũ, mặc dù  gấp nhưng bọn Chấn Hưng  thể ở Bắc Kinh lâu . Như  chắc    thể thông cảm  thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-250.html.]
"Con  , hôn sự  vẫn nên là bỏ  thôi."
Kiều Chấn Dự  từng chữ từng chữ, giọng ngày càng lạnh xuống, đến cuối cùng thì  vô cùng lạnh lẽo, còn mang theo chút giễu cợt    sợ hãi. Ngay lúc bà cụ Kiều sắp nhảy dựng lên, ông cụ Kiều cũng giận tái mặt chuẩn  mở miệng  chuyện thì ông  Kiều Chấn Hưng, : "Còn về phần     về Tây Châu,    ?"
Đột nhiên mặt Kiều Chấn Hưng biến sắc. Ông  lẩm bẩm: "Chấn Dự..."
Ông  còn  dứt lời thì Kiều Chấn Dự vươn tay cầm một chén  nện thẳng  mặt ông , rầm một tiếng, chén sứ vỡ vụn, nước  và lá  đổ ,  mặt Kiều Chấn Hưng m.á.u và nước  hòa   chảy xuống.
Khắp nơi vang lên tiếng hét chói tai, tất cả   sợ đến choáng váng.
"Chú hai, chú đang  gì  hả?"
Phùng Tú Thanh nhào qua chỗ chồng , hét to.
Ông cụ Kiều đập mạnh cây gậy mắng: "Mày điên  , điên  ? Vì  ngoài mà đối xử với  trai ruột  như ..."
"Điên ,  ngoài ?"
Kiều Chấn Dự lạnh lùng . Ánh mắt của ông chuyển từ ông cụ Kiều sang Kiều Chấn Hưng. Ông  bằng giọng lạnh lẽo: "Sao , ép c.h.ế.t vợ ,  cho  và con gái  xa cách hai mươi năm, khiến cho con bé nếm đủ gian khổ,     xưởng trưởng xưởng may  đắc ý ? Bây giờ  ức h.i.ế.p  con gái  thì lén lút chạy đến Bắc Kinh, còn  lừa gạt ép buộc con trai  cưới con gái  ... Anh là cái thứ gì  chứ? Có  nghĩ là   trai thì   gì cũng  ? Anh cứ chờ lấy,    sẽ từ từ tính toán với ."
Ông  xong thì   rời .
Vân Mộng Hạ Vũ
Người trong phòng kinh hoàng, ai ai cũng sợ hãi.
"Chấn Dự, con  bậy bạ gì  hả?"