Kiều Chấn Dự tòng quân nhiều năm, lực tay  mạnh, ném chén   dứt khoát, m.á.u  mặt và mũi Kiều Chấn Hưng tuôn . Ông  chỉ thấy xương cốt  mặt như  nứt , nhưng so với nỗi đau  mặt thì lời  của Kiều Chấn Dự càng khiến ông  hoảng sợ hơn, như sét đánh lên đỉnh đầu ông  ,   là cả  ông .
Ông  ôm mặt máu, vốn  để ý tới cơn đau  mặt, dùng giọng  hàm hồ  vội vàng: "Chấn Dự,   em  hiểu lầm gì  ? Năm đó Triệu Lan Huyên xuống nông thôn liền ở với  khác,  đó khó sinh mà chết, liên quan gì đến bọn  chứ? Nhan Hoan đó cũng   con em mà là con của Triệu Lan Trân và Nhan Đông Hà... Chấn Dự, em  ai  bậy bạ ?"
Kiều Chấn Dự  ông  nhắc đến chuyện ngày xưa thì càng giận dữ.  ông   quan tâm đến ông ,     khỏi cổng. Mẫn Tố Hoa cũng vì thấy ông ném chén  và lời ông   cho chấn đông... Con gái của ông còn sống ? Nhan Hoan, ông  Nhan Hoan...
 bà thấy Kiều Chấn Dự rời  thì cũng  thèm nghĩ nhiều, lập tức kéo Hàn Duyên An  ngoài theo.
Từ phía  vang lên tiếng rống giận dữ của ông cụ Kiều, còn cả tiếng  của bà cụ Kiều.  những     ngoài thì ai còn quan tâm đến bọn họ chứ?
Kiều Lộ, Kiều Chân, cả đứa con trai của Kiều Vệ Đông cũng  dọa cho  nấc lên. Kiều Chân thì càng như sét đánh bên tai. Cô   hoảng sợ vì lời của chú hai và ba , còn sợ hơn cả việc chú hai ném chén    ba cô .
Bọn họ  ý gì chứ? Nhan Hoan là con gái của chú hai ? Không, Nhan Hoan   thể là con gái của chú hai cô  . Không thể, tuyệt đối  thể.
Cô   chạy khỏi thành phố Tây Châu, vốn cho là  thể nở mày nở mặt. Cô   một mối hôn sự  hơn Nhan Hoan, quyền thế của nhà họ Triệu so  vẫn kém nhà họ Kiều bọn họ. Bởi vì lão tướng Triệu về hưu sớm, nhà họ Triệu   tương lai còn  xem sắc mặt chú hai cô . Dựa  cái gì,  Nhan Hoan  thể là con gái của chú hai  chứ?
Không , tuyệt đối  !
Ngay khi Kiều Chấn Dự đang điều tra chuyện ngày xưa thì Triệu Thành Tích cũng đang điều tra khúc mắc của nhà họ Kiều và nhà họ Triệu năm đó, còn cả chân tướng cái c.h.ế.t của Triệu Lan Huyên ngày xưa. Trong đó  thể sót một , đó là  năm đó cùng xuống nông thôn với Triệu Lan Huyên, Lục Già Nguyên.
Bởi vì thời gian quá lâu,  vài thứ đồ  sớm phủi bụi, mỗi  đều  tình cảm và lập trường cá nhân của , cũng  cách  riêng của bản . Mà Lục Già Nguyên là bạn học của Kiều Chấn Dự và chú hai Nhan Hoan là Triệu Hòa Minh, cũng là bạn chơi  với hai  bọn họ.
Năm đó lúc Triệu Lan Huyên  chuyển xuống vùng núi xa xôi, Lục Già Nguyên chính là   với bà. Chắc hẳn ông là    nhiều chuyện nhất.
Mà điều tra tin tức của Lục Già Nguyên cũng  khó khăn gì. Mặc dù ông  rời khỏi sơn thôn , nhưng cũng   quá xa, mà ở  một sơn thôn thuộc công xã bên cạnh. Bây giờ ông là hiệu trưởng trung học của công xã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-251.html.]
Triệu Thành Tích dẫn Nhan Hoan  gặp ông.
Đến công xã đó,  đường  gặp  hỏi đường, hai  dừng   một căn nhà lát gạch xanh. Người mở cửa là một cô gái thắt tóc hai b.í.m tầm mười sáu mười bảy tuổi. Cô gái  Nhan Hoan và Triệu Thành Tích  ở cửa thì vô cùng ngạc nhiên. Cô hỏi: "Xin hỏi hai  chị tìm ai?"
"Cho chị hỏi hiệu trưởng Lục  ở đây  ạ?"
Nhan Hoan hỏi cô gái.
"Có đây ạ."
Cô gái  hai   mặt đến tìm ba  thì vô cùng vui vẻ. Cô  : "Ba em đang ở trong nhà, hai  mau  ."
Nói xong thì cô gái    vọng  nhà: "Ba ơi,   đến tìm."
"Gọi cái gì mà gọi. Có khách mà còn  mau mời   ."
Một  phụ nữ trung niên  dáng dấp giống cô gái  ,  tay còn cầm một cách khăn bông, hiển nhiên  đó là đang  việc nhà. Bà ngẩng đầu lên thấy Triệu Thành Tích và Nhan Hoan thì ngây . Nói đúng hơn thì  thấy Nhan Hoan  đơ , đôi mắt  Nhan Hoan chăm chú,  vẻ như là  dám tin. Sau đó bà lau mạnh tay  tạp dề,  đầu gọi với  trong: "Ba Tuyết Đông , mau  đây,   tìm ông."
Vân Mộng Hạ Vũ
Rồi ba   vội vàng  với Triệu Thành Tích và Nhan Hoan: "Mau  nhà, hai  mau  ."
Nhan Hoan và Triệu Thành Tích bước  thì thấy Lục Già Nguyên từ bên trong  . Trên tay Lục Già Nguyên còn cầm tờ báo,  thấy Nhan Hoan thì tờ báo rơi thẳng từ tay ông xuống đất.
"Cháu là ai?". Ông hỏi.
Nhan Hoan mỉm  với ông. Cô : "Cháu họ Nhan, tên Nhan Hoan."