Tay của cô dừng ở lá thư ở cùng, bìa "Con của , ruột Lan Huyên để ."
Tất cả những lá thư khác đề vết tích mở dán sáp , chỉ phong thư là miệng thư trơn bóng, sáp dù ố nhưng bao giờ mở .
"Những lá thư là cháu khi mất để , để cháu lớn lên chúng giao cho cháu."
Ánh mắt của Lục Già Nguyên xẹt qua những di vật qua bên ngoài. Ông : "Năm đó cháu khó khăn, nhà họ Triệu mất, vài thành phần của nhà họ Triệu vì cảnh lúc đó mà thoát khỏi tay nhà họ Kiều. Lúc đó chú hai cháu mất, dì cả cháu hận nhà họ Kiều thấu xương, cũng triệt để cắt đứt mối quan hệ của cháu với Chấn Dự... Mẹ cháu một lá thư đoạn tuyệt với Chấn Dự cho dù khi đó bà cháu."
"Dì cả cháu từng tới sơn thôn chúng một , bà mang thuốc ép cháu bỏ cháu. cháu lấy cái c.h.ế.t ép, bà chịu."
Mắt Lục Già Nguyên đỏ lên. Ông tiếp: "Bà cháu là sinh mạng của bà . Bà đồng ý với dì cả cháu sẽ đoạn tuyệt với Chấn Dự, nhưng đứa bé là con bà , bà cần đứa bé . Thực tình trạng của bà lúc đó , gầy gò ốm yếu cũng đủ hình dung bà . Dì cả cháu ép bà bỏ đứa bé cũng là vì cho bà thôi. bà vẫn luôn kiên trì."
Ông đến đây thì dừng , hình như là chịu nổi, đỏ mắt cúi đầu xuống.
Nhan Hoan vẫn luôn vuốt ve lá thư tay, im lặng ông . Cô thấy ông dừng thì ngẩng đầu ông, đó : "Dì cả cháu vì cái c.h.ế.t của chú hai nên hận nhà họ Kiều và ba cháu thấu xương, đó thể vì cái c.h.ế.t của cháu mà càng thêm thù hận. Bà từng mang thuốc đến ép cháu phá thai... dù là như thì vẫn giao cháu cho bà ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-253.html.]
Lúc thì cô hiểu nguyên nhân vì Triệu Lan Trân giao cô cho Nhan Quế Phân mang , đó nhiều năm gửi đồ đến, nhưng chẳng quan tâm gì.
Gửi đồ vật là để an lòng, vì cô là do em gái bà dùng cả tính mạng sinh , dùng cái c.h.ế.t xin bà nuôi dưỡng cô lớn lên. Không ngóng hỏi thăm là vì nhớ đến cô, gặp cô thì sẽ nhớ tới những cái c.h.ế.t thảm, trong lòng khó an. Mặt khác, vì vấn đề gì mà thể rời khỏi nông trường... Đây chẳng qua chỉ là một lớp vải che giấu một nỗi đau từ tận sâu trong lòng thôi. Nếu thì cho dù năm đó bọn họ thể rời khỏi nông trường, nhưng khi cô xuống nông thôn thì nửa năm họ rời khỏi nông trường, đến đại học Nông nghiệp Tây Châu giáo sư, nếu họ thư cho Nhan Quế Phân hồi âm sẽ cảm thấy kỳ lạ mà qua xem thử ? Đến cuối cùng thì vẫn là khúc mắc trong lòng ngăn chặn trái tim thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
ở lập trường của bà thì bà gì chứ?
Lục Già Nguyên lời của Nhan Hoan cho cứng . Ông vội ngẩng đầu Nhan Hoan, đối diện với ánh mắt trong trẻo của cô thì ông như thể chấp nhận , đầu tránh .
"Xin cháu."
Sau một hồi lâu, ông như tìm về câu chuyện lúc . Ông tiếp: "Thực bác , bác mặc dù bà thư đoạn tuyệt cho ba cháu, nhưng thực bà vẫn luôn mong chờ, mong chờ ông . Bà lúc còn nhỏ, dù là bất cứ lúc nào, ông đều từng để bà thất vọng, ông là đối xử với bà nhất đời... Bà hận nhà họ Kiều, nhưng từng hận ông . đợi đến cuối cùng chỉ thất vọng, ông từng xuất hiện. Từ khi bà quyết định cắt đứt với ba cháu thì hề nhắc đến ông một câu. khi c.h.ế.t bà thì thào vì ông đến, ông từng sẽ luôn bên cạnh bà , cho dù bất kỳ chuyện xảy đều sẽ về bên cạnh bà. vì cái gì mà ông đến..."
Nói đến đây thì mắt ông sưng lên, cảm giác như nổ tung. Thực tình cảm của ông với bà cũng ít hơn tình cảm của Kiều Chấn Dự, thời gian quen cũng ngắn hơn Kiều Chấn Dự.
Bọn họ đều là bạn bè với Triều Hòa Minh, thường xuyên nhà họ Triệu. Rõ ràng tính cách của ông hợp với bà hơn, khi bé bà cũng thích chuyện với ông hơn... Thế nhưng cuối cùng bà ở bên Kiều Chấn Dự. Nếu như hai bọn họ hạnh phúc thì ông cũng sẽ chúc phúc cho bọn họ. đó xảy nhiều chuyện như . Cho nên ông hận Kiều Chấn Dự. Rõ ràng bà là một nhiệt huyết xinh như , cuối cùng trong sự thảm hại. Ông cách nào tha thứ cho Kiều Chấn Dự.