Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Cô  đủ  thì chui khỏi n.g.ự.c , lấy khăn lau mặt  che khuất mặt . Một hồi lâu  cô mới : "Nếu ai dám bắt nạt em thì em sẽ đánh c.h.ế.t bọn họ. Cho dù đó là ba   thì cũng  ngoại lệ."
  khi đánh c.h.ế.t thì  chứ? Đến cuối cùng thì vẫn là  cảnh khác biệt. Triệu Lan Huyên   cô, cũng   sức mạnh phi thường như cô, cũng   sự giảo hoạt của cô.
Cô "hừ" một tiếng.
Anh vươn tay ôm lấy cô. Anh : "Anh sẽ  để cho bất kỳ ai bắt nạt em cả."
Lời    khiến cho lòng  tổn thương.
Buổi tối hai  ở  trong một nhà khách ở huyện bên cạnh. Chỗ  điều kiện đơn sơ, trời tối cũng   đèn điện. Nhan Hoan thắp một ánh nến, đảo qua những lá thư trong hộp gỗ.
Đầu tiên là thư của Triệu Hòa Minh và Triệu Lan Trân. Thư của Triệu Hòa Minh chỉ  một lá. Trong thư ông chỉ quan tâm bà, bảo bà lúc nào cũng  chăm sóc bản  cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-255.html.]
Sau đó là mấy lá thư của Triệu Lan Trân, trong thư  ngắn gọn, dùng từ cẩn thận nhưng  nghiêm khắc. Trong thư bà : Anh hai em từ lúc học xong   việc  đất, một lòng trung thành,   kẻ gian hãm hại nên c.h.ế.t thảm. Em là em út của nó, từ nhỏ   nó yêu thương. Nếu như em  thể mặc kệ sống c.h.ế.t của nó, mặc kệ tôn nghiêm, ở bên cạnh con trai của gia đình ác độc như  thì  xứng mang họ Triệu, cũng  xứng là con gái nhà họ Triệu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn  từng lá từng lá thư của Kiều Chấn Dự. Trong lá thư cuối cùng ông  với bà là đơn xin kết hôn ông trình lên tổ chức   phê duyệt, nhưng ông  ở  tiền tuyến chấp hành nhiệm vụ, trong thời gian ngắn  thể tự   về đón bà,  nhờ bạn bè đưa bà đến biên cảnh. Nếu bà đến bọn họ  thể kết hôn ngay lập tức. Ông còn  bà  cần lo lắng, ông   nhà bà phản đối, nhưng đến cùng thì họ cũng chỉ quan tâm bà, chỉ cần bà sống  thì bọn họ sẽ tha thứ. Còn về phần  nhà ông thì bà  thể    cần quan tâm,   bọn họ sẽ ở chỗ bộ đội, mấy năm  chắc  gặp một , vốn  hề quan tâm bọn họ nghĩ gì.
Trên lá thư  nhiều vết mờ mờ, lộ rõ là vệt nước mắt.  Nhan Hoan vẫn  thể chắp vá   nội dung. Trong lòng Nhan Hoan nặng trĩu. Cuối cùng mở lá thư "Con của ,  ruột Lan Huyên để ." mà bà để  cho .
"... Mẹ     con lớn lên như bà con từng   lớn lên . Mẹ   rõ một đứa nhỏ    ruột ở bên sẽ gian khổ và trắc trở thế nào, huống gì  thế của con còn như ,    ngoài hoan nghênh.  mỗi đứa nhỏ đều là món quà mà ông trời ban cho mỗi  , mặc kệ  ngoài nghĩ gì thì con cũng là một thiên sứ  . Mẹ mơ ước xiết bao con  thể lớn lên mà  cần lo nghĩ gì..."
"... Mẹ từng mong  khi  sinh con  thì ba con  thể  về, để ông  mang con .  xem  là  thể ,  chỉ  thể nhờ vả dì cả con. Chị  là một  nghiêm khắc kiêu ngạo, nhưng thực   vô cùng mềm lòng. Lúc  còn nhỏ chị    yêu thương . Dù chị  vì ân oán đời  mà trong lòng đau khổ, nhưng con là con , nhất định chị  sẽ đối xử  với con..."
"... Mẹ mong  thể  thấy con vô lo vô nghĩ mà lớn lên, thế nhưng   điều  là  thể. Lựa chọn sinh con  nhưng   cách nào nuôi dưỡng con thật , đây là một quyết định  ích kỷ.  tất cả sự ích kỷ  đều là  lựa chọn,  liên quan gì đến con. Con của , con sinh   mang bất kỳ tội  gì, mặc kệ ân oán của nhà họ Kiều và nhà họ Triệu thế nào thì con , những chuyện   ảnh hưởng gì đến con cả. Tất cả  chuyện hãy lấy tính mạng của    điểm kết thúc. Con hãy nhớ thật kỹ, nếu như ba con  sự tồn tại của con thì nhất định ông  sẽ yêu thương con. Ông  là một   , con  nên để những thù hận của  khác ảnh hưởng đến trái tim con. Mẹ chỉ mong con  thể khỏe mạnh vui vẻ lớn lên như những đứa trẻ khác... Thực     hối hận,   nên giấu ba con sự tồn tại của con, nếu  nhất định ông  sẽ  trở  đón con. Tất cả đều là  của , đến cuối cùng  vẫn vì những cái tội   mà đưa  lựa chọn  tổn thương con. Thật sự xin  con, bảo bối..."
Càng về  chữ càng  ngoáy, càng về  càng đầy vết nước mắt.
Lúc chiều Nhan Hoan   một , nhưng  đến đây vẫn  nhịn  mà tiếp tục rơi nước mắt. Lục Già Nguyên  thực   cô vẫn luôn một lòng chờ đợi ba cô.