, bà ôm một tia hy vọng cuối cùng chờ ba cô tới, thế nhưng cũng chính bà  ôm lòng quyết tâm  chết. Bà  lấy tính mạng bà là điểm cuối, kết thúc những ân oán treo  mặt con bà, chỉ mong con bà  thể  lớn lên trong thù hận,   gánh vác những ân oán và phẫn nộ , vui vẻ trưởng thành. Bà chờ đợi ông chỉ là mong ông  thể đến đưa con của bọn họ . Bởi vì bà  dự báo , nếu giao đứa bé   tay  khác thì   khả năng cuộc đời của nó sẽ  sóng gió. Bà  đây là suy nghĩ ích kỷ, là tội ác, nhưng  cùng bà  chờ mong một hy vọng xa vời.
Nhan Hoan bật , như thể là   cho cảm xúc của mấy chục năm qua . Cô   cảm giác  một   là như thế nào. Vì ở chỗ Nhan Quế Phân, cô chỉ cảm thấy sự lợi dụng và ép bức  điểm dừng,  mỗi nụ  hòa ái là dục vọng  xí, tham lam. Ở chỗ Triệu Lan Trân, kể cả kí ức lúc còn nhỏ, bà luôn quan tâm chăm sóc cô.   mỗi sự quan tâm chăm sóc  sẽ luôn  một ánh mắt phức tạp như hình với bóng, nó như một vách ngăn vĩnh viễn chia cắt hai .
Thế nhưng lúc cô nắm chặt lá thư  cô như thấy   bộ tình yêu, thống khổ và tuyệt vọng của  . Là sự lo lắng thống khổ, bất lực tuyệt vọng vì lựa chọn sai lầm  tổn thương con , là sự đau đớn khi  cách nào bảo vệ tương lai của con .
Vì đứa bé  mà bà chấp nhận tất cả những chỉ trích và oán hận, lấy sinh mệnh của  là điểm kết thúc, chỉ để  cho đứa bé  một tương  tự do tự tại mà  cần gánh vác bất kỳ ân oán gì.
Triệu Thành Tích ôm lấy cô, cho cô tùy ý phát tiết tất cả cảm xúc trong lòng.
Nhan Hoan như thể đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cô  đầu  với : "Em đột nhiên cảm nhận   thế giới  hóa  ngoại trừ  còn  một   tâm  ý yêu thương em như ... Trước  em    vì  dù    nhiều chuyện, nhưng em vẫn luôn  xa rời thế giới , nhưng bây giờ  như rơi xuống một nơi nào đó... Hóa ,  cũng  tâm  ý yêu em ?"
Trái tim Triệu Thành Tích run rẩy, trong lòng như tràn ngập một cảm xúc gì đó. Tình cảm của hai  bọn họ vẫn luôn  nồng nàn. Hoặc  thể  nên  là tình cảm, mà là kích tình. Mỗi phút mỗi giây hai  bên , nhất là mỗi một  tiếp xúc  mật, nhiệt độ thiêu đốt cơ thể như  hòa tan  , sự mê luyến đến mất khống chế.  mở miệng   yêu thì  là  đầu tiên. Anh đương nhiên là yêu cô.   chỉ dùng hành động biểu đạt,  hề   miệng. Cô tựa như đóa hoa ấn ký  n.g.ự.c cô, im lặng khắc sâu  lòng , càng khắc càng sâu, cho đến khi  thể xóa bỏ.
 cô thì ? Anh đương nhiên  là cô thích . Cho dù như cô , cô vẫn luôn xa rời thế giới , tất cả  chuyện cô đều   thành thạo, điêu luyện, dễ dàng, rõ ràng là chuyện nghiêm trọng, nhưng ở chỗ cô thì như thể  gì  vượt qua . Có những thứ rõ ràng  khó   nhưng cô     nhẹ nhàng, cho dù là vứt bỏ cũng  quan trọng, ví dụ như cửa hàng ... còn cả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-256.html.]
Thế nhưng cô , hóa   yêu thương cô sâu sắc,  tâm  ý như  chỉ  . Bởi vì  cô  sớm  còn, cô thậm chí còn  từng gặp bà.
Anh ôm chặt cô,"ừ" một tiếng. Anh : "Vậy còn em."
Tim của  đập rộn ràng, chờ đợi câu trả lời của cô. Thế nhưng cô  lên tiếng. Trong lòng  bình  ,  mở miệng xí xóa câu . ... Cô thích ,  thích , còn   xa rời , cứ ở bên  như  là  .
 lúc  chuẩn  mở miệng thì cô  bật . Cô ngẩng đầu  , đôi mi dài vẫn còn ướt át, đôi mắt to   nước mắt rửa sạch nên  trong suốt.
Cô : "Yêu chứ, em  trồng em  trong lòng , như  bản thể của em sẽ  trong lòng ,   nuôi dưỡng em, như  em sẽ ngày càng xinh ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Đây là lời  hoang đường gì chứ.  nó  là lời tâm tình động lòng  nhất mà  từng  .
Anh "ừ" một tiếng đáp lời  cúi xuống hôn cô.
*****
Ngày hôm  Triệu Thành Tích  dẫn Nhan Hoan  tìm mấy  Lục Già Nguyên nữa mà qua bên công xã mướn một chiếc xe bò,  đường núi năm tiếng, đến sơn thôn mà  cô từng sinh sống. Vào trong thôn bọn họ cũng  ôm hy vọng gì, chỉ định  lung tung một chút. Thế nhưng  gặp một bà dì tuổi trung niên, Triệu Thành Tích bước lên hỏi vài câu xem bà    một cô gái tên Triệu Lan Huyên hai mươi năm   chuyển xuống đây .