Bà  : "Con bé là một đứa trẻ   thiên phú, cũng là một đứa trẻ cởi mở, chỉ cần ông  đổi thái độ tình cảm của ,   ý đồ dùng  phận  cha để ép buộc nó, ông tôn trọng và yêu quý nó, nó sẽ  oán hận ông... Nhiều năm trôi qua như , ông cũng  cần để ý  phận , Không  quan trọng nhất là nó  thể tự do tự tại sống thật  ?"
Nửa câu cũng  nhắc tới ân oán trong quá khứ.
Kiều Chấn Dự hiểu rõ ý tứ của bà .
Ông  cũng  rõ ràng ý thức , cô  trưởng thành, bởi vì  trải qua quá nhiều gian khó và trắc trở,  trưởng thành thành một cô gái tự lập, mạnh mẽ.
Thậm chí còn  gia đình riêng của ,   yêu thương cô.
Không hề cần một  cha sẵn sàng  cô che mưa chắn gió  lúc.
Cho nên ông   ở sân trường  một lúc  quyết định  đến mộ Lan Huyên.
Ông  nghĩ  lẽ  đến mộ của  cô  thể nhận  đáp án.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó đột nhiên  kịp chuẩn , cứ như  mà gặp cô.
Xinh  giống như  ảnh chụp.
Không, so với  ảnh chụp còn xinh  hơn.
Chỉ là bây giờ  mặt cô lông mi ướt át,  dấu vết của nước mắt... Ông  lập tức hiểu , cô  , cô    thế của .
Hai  bốn mắt  .
Kiều Chấn Dự sững sờ  cô, từ  tới giờ ông  ở giữa pháo đạn bay tán loạn đều bình tĩnh   đổi sắc mặt, nhưng trong nháy mắt  sợ hãi khi đối mặt với cô gái nhỏ , ông  vô cùng sợ hãi ánh mắt cô lộ  biểu cảm chán ghét, vô cùng sợ hãi cô   bỏ ,  cho ông  một chút mặt mũi... Tuy rằng trong lòng ông    quyết định, nhưng giờ phút  vẫn sợ hãi những điều đó sẽ xảy .
Ở tài liệu mà Triệu Thành Tích đưa cho cô, Nhan Hoan   thấy ảnh chụp của Kiều Chấn Dự.
Cho nên   đầu ,  nhận   tới là ai.
Trên thực tế, cho dù  xem qua ảnh chụp, cô thấy  tới, liếc mắt một cái cũng  thể cảm giác  ông  là ai.
Cô cảm nhận  cảm xúc của ông .
Cô cũng  hận ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-259.html.]
Tuy rằng   yêu thương, nhưng cô cảm thấy so với Triệu Thành Tích... Triệu Thành Tích đúng là một  yêu  hơn, đây chỉ là những gì cô cảm thấy.
Cô thấy  nhiều cuộc đấu tranh kịch liệt trong quá khứ của họ, đối mặt Triệu Thành Tích, cũng  gặp rào cản tâm lý và gia đình, cho nên trong lòng cô vẫn luôn thông cảm với .
Cô bước sang bên cạnh nhường đường,  đó  đầu  về phía phần mộ,    đầu  ông , : "Ông tới đây gặp   ? Vậy các   chuyện ."
Mọi : "..."
Bên cạnh, con ngươi của bà thím sắp rớt ,  Nhan Hoan xong   thủ trưởng  ở đằng , lẩm bẩm : "ôi chao, , cô gọi cô giáo Triệu là , cô... cô là con gái cô giáo Triệu? Trời ơi, đứa bé năm đó ..."
Nhan Hoan  đầu  về phía bà thím,  mi mắt còn vương nước mắt, cô , : " , cháu chính là đứa bé , năm đó  cháu sinh  cháu  đưa cháu cho dì cả của cháu nuôi dưỡng."
Bà thím bên cạnh thấy cô , giống như hoa lê nở rộ buổi sáng mang theo sương sớm,  đến nỗi    loá mắt.
Bà   đến ngây ,  đó liền giơ tay "A di đà phật", : "Ôi trời,  thật  quá, thật  quá, con gái cô giáo Triệu...    tại  cô lớn lên  giống cô giáo Triệu như , tuy rằng cô giáo Triệu khi đó ăn  nhiều khổ,  lanh lợi như cô, nhưng mặt mày  giống, ôi..."
Bà   tới đây    trộm Kiều Chấn Dự đằng .
Chao ôi, cô giáo Triệu là vợ của vị thủ trưởng ,  cô gái ...  mà bà    giống như   như .
Lúc  bà  cũng  dám  lung tung.
Nhan Hoan  tránh , đưa tay kéo Triệu Thành Tích, : "Anh Triệu, chúng  qua trạm bên  , để... Kiều Quân Trường  chuyện với  một lúc."
Lại  đầu cùng bà thím ,"Thím , hôm nay  phiền thím, chúng   mới quen  khi tới đây, thím  cần  cùng chúng  nữa, cảm ơn thím."
Nghĩ nghĩ,  lấy từ trong túi xách mà Triệu Thành Tích cầm giúp cô một hộp đồ ăn nhỏ, đưa cho bà thím, : "Thím , đồ ăn  thím cầm về cho con của thím ăn ,  quá ngọt nên sẽ  sâu răng."
Bà thím một mặt  "Không cần", nhưng mà  đồ ăn trong tay Nhan Hoan thật sự đáng yêu,   nhịn  đưa tay nhận lấy,"Ai da" một tiếng, : "Cô thật đúng là đứa trẻ , giống hệt  cô, ..."
Bà thím lưu luyến rời .
Lúc Nhan Hoan  chuyện với bà thím, ánh mắt Kiều Chấn Dự vẫn luôn ở cô  .
Tâm tình phức tạp  cô.
Đây là con gái ông , con gái của ông  và Lan Huyên.
Tốt bụng và ấm áp như Lan Huyên. ...  mà ông  và cô  nhiều một câu sẽ cảm thấy xa xỉ và e sợ.