Cảnh vệ   gì đó nhưng Kiều Chấn Dự vẫn  kiên quyết nên cảnh vệ cũng chỉ  thể thả ông cụ .
Khi   chạy   thấy bóng dáng , cảnh vệ mới sốt ruột : "Thủ trưởng, bộ dáng của ông  chắc chắn là đang cố ý  đây  dò xét, nếu     lén la lén lút  ở bên cửa sổ  lén  gì. Chúng  bỏ qua cho ông  là ông   chạy còn nhanh hơn so với trộm ..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Chấn Dự  xua tay   gì cả, Nhan Hoan mỉm  : "Anh giam ông  cũng vô dụng, giam ông   càng chứng tỏ việc chúng  ở đây đang điều tra chuyện bọn họ   năm đó. Muốn  chuyện gì thì tâm tưởng  càng quyết liệt, ông  lén lút   thả ông   ngược  bọn họ  khả năng nghi ngờ.  mà... nếu như bọn họ   gì e rằng bọn họ vẫn sẽ  thôi."
Kiều Chấn Dự  đầu  thoáng qua Nhan Hoan.
Ông  cũng  lo lắng gì cả nhưng ông    Nhan Hoan  chịu bất kỳ tổn thương gì.
Vẻ mặt của Nhan Hoan   nhẹ nhàng.
Cô vỗ tay : "Thôi quên , chúng  vẫn nên   trong phòng từ từ  xuống  chuyện thì hơn, cùng  uống nước, ăn một chút gì đó. Như   lẽ  thể  bọn họ lơ là hơn một chút  cho rằng bác gái Viên  dám  thẳng  cái gì. Dù  lúc  quả thật bác gái Viên là   tay hại c.h.ế.t  ."
Cô  xong   về phía bà cụ   tiếp: "Bác gì, bà cứ chuẩn  một bữa ăn cho chúng  như bình thường... đừng nghĩ tới việc bỏ độc  thức ăn cho tất cả chúng  độc c.h.ế.t là . Vừa vặn lúc  bí thư chi bộ thôn  thể hai tay sạch sẽ rũ sạch tội danh đẩy cho bà. Chờ tới khi cơm nước xong xuôi thì bà  thể thuận tiện  theo xe bò của chúng   tới công xã thăm con gái, con rể và cháu ngoại."
Bác gái Viên  gọi tới mà khiếp sợ, bà cụ nhanh chóng xua tay : "Cô gái, cô gái cô đừng  như ,    c.h.ế.t cũng  dám dùng cách c.h.ế.t như  ."
Nhan Hoan  "ha hả" một tiếng.
Tuy rằng Nhan Hoan  lời như , nhưng cô cũng  tin bọn họ  thể tìm ngay   một loại thuốc độc  màu  vị như thế.  cô vẫn cùng với bác cụ Viên  một bữa cơm trưa đơn giản, lúc ăn cơm cũng cực kỳ chú ý,   chủ yếu vẫn ăn mấy món điểm tâm lương khô mà Nhan Hoan tự tay  mang đến đây. Hương vị còn ngon hơn  nhiều so với món cơm và đồ ăn nóng hổi mà bác cụ Viên .
Lúc  đây, Nhan Hoan, Triệu Thành Tích và Kiều Chấn Dự đều mang một chiếc xe bò  lên núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-268.html.]
Hai chiếc xe bò  sớm dừng  chờ ở  cửa nhà bác gái Viên.
Cho nên  khi rời  mặc dù bác gái Viên mang theo cả nhà sáu  già trẻ  tới, tuỳ rằng   chen chúc nhưng vẫn còn  .
Trước khi , bác gái Viên còn chào hỏi với hàng xóm  là  tiễn khách rời , thuận tiệm  lên công xã thăm con gái, con rể và cháu ngoại.
Lẽ   chuyện đều  xong xuôi nhưng khi xe bò  lên núi,  nửa giờ   đường   gặp  bí thư chi bộ thôn mang theo mười mấy   chắn ở giữa đường.
Trên tay mỗi  đều nắm nào là d.a.o phay hoặc là cầm theo cây cuốc.
Nhan Hoan: Còn như  nữa ?
Ngoài trừ nhà họ Viên thì   đều xuống xe bò.
Cảnh vệ  rút s.ú.n.g  nhưng   Kiều Chấn Dự đè , cảnh vệ  hét lên với bí thư chi bộ thôn: "Các    cái gì? Các    các  đang  cái gì   hả?"
Bí thư chi bộ thôn giơ cái cuốc lên  bằng giọng hung dữ: "Đương nhiên chúng   chúng  đang  cái gì, thủ trưởng chúng  cũng   đeo đầu ở  lưng quần nhưng mà  và  cả của ngài  chuyện thương thiên hại lý (*)  mà kết quả hiện tại  đổ tội danh cho chúng . Bây giờ chúng  chỉ  thể chôn cất các  tại khe núi  thôi, như  sẽ   ai  thể  ."
(*) thương thiên hại lý: Chuyện nhẫn tâm   tình 
"Chuyện g.i.ế.c  là do một  ông  liên quan gì đến những thôn dân khác."
Kiều Chấn Dự lạnh lùng : "Bọn họ cũng   cái gì cả nhưng   ông kích động tới mức   chuyện g.i.ế.c  chôn thây, ông thật sự cho rằng những  khác là kẻ ngốc ?"