Triệu Thành Tích tưởng cô  nhiều m.á.u như thế dọa sợ, dùng một tay ôm lấy cô, kéo cô  trong lòng, : "Nếu em sợ thì đừng  nữa."
Nhan Hoan:...
Cô   sợ, cô chỉ chán ghét nó mà thôi.
 mà cô cũng   gì, chỉ  nghiêng đầu ,  về phía mấy  thôn dân còn  ở bên  còn đang cầm d.a.o phay và cuốc, : "Mọi  còn   , ở  để chúng  trói từng  từng  một  đó dẫn đến đồn công an của công xã  ?"
Cô nghĩ như  cũng  sai, nhưng xe bò thì  thể nào chở hết , chắc chắn  thể lôi . Nếu giữa đường nhóm    trốn thoát,   chừng sẽ lôi xe bò chạy .
Mọi :...
Bên phía  lính cảnh vệ  giúp Viên Đại Lập băng bó xong, nghiêm túc : "Đây chỉ mới xử lý đơn giản thôi, nếu như còn cần mạng thì  lập tức đưa đến trạm y tế của công xã để xử lý. Nếu , cho dù  giữ  mạng thì cái chân  cũng sẽ  phế ! Mấy , kéo   lên chiếc xe bò đó ,  cùng   đến công xã!"
Dứt lời,  đầu  về phía Kiều Chấn Dự, : "Thủ trưởng, ngài  chiếc xe bò bên  cùng với đội trưởng Triệu và... đồng chí Nhan ."
Kiều Chấn Dự  hề do dự, : "Không cần, để cho  nhà họ Viên  chung xe bò với đội trưởng Triệu và Hoan Hoan ."
Có hai  thôn dân, cộng thêm Viên Đại Lập nữa là ba , ông  sợ một   lính cảnh vệ   kìm nổi bọn họ.
Nếu bọn họ phát điên, chó cùng rứt giậu, đánh   đó đoạt lấy s.ú.n.g của lính cảnh vệ thì sẽ vô cùng phiền toái.
Người lính cảnh vệ còn   gì nữa nhưng lời của Kiều Chấn Dư chính là mệnh lệnh,   chỉ  thể tuân theo.
Anh  gọi  nhà họ Viên leo lên chiếc xe bò của Nhan Hoan và Triệu Thành Tích,  với bọn họ: "Xin ,  để hai  chen chúc ."
Cả nhà họ Viên  sáu , phân  mỗi bên ba .
Bên phía Kiều Chấn Dự là ông Viên và bác gái Viên dẫn theo đứa cháu trai nhỏ, bên phía của Nhan Hoan bọn họ còn  con trai, con dâu và cháu gái của bác gái Viên.
Nhan Hoan lắc đầu,  : "Bảo bọn họ qua đây ."
Chẳng lẽ  để bọn họ đến gần vị bí thư chi bộ thôn  vẻ mặt hung hăng và m.á.u đang chảy ồ ạt khắp  đó.
Ban đầu bác gái Viên và tất cả    sợ đến mức   run rẩy, đến khi  thấy bọn họ kéo Viên Đại Lập vẫn còn đang chảy m.á.u đầy  đến đây thì  sợ đến mức nhảy thẳng từ  xe bò xuống. Nghe  là để cho bọn họ  chiếc xe bò của mấy  Nhan Hoan, chứ  để bọn họ rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-270.html.]
"Bà, vị bác gái ."
Anh lính cảnh vệ gọi bác gái Vương, : "Bà ở  chăm sóc tên   đang  thương  ."
Bác gái Vương:...
Bác gái Vương sợ đến mức bắp chân cũng run rẩy.
Thật sự   là do bà  sợ máu, bà  thường đỡ đẻ cho mấy  trong thôn, cũng  thể xem như là  trải sự đời .   , vẫn cứ cảm thấy sợ hãi.
  lính cảnh vệ   đang nghiêm mặt, bà  chỉ  thể bất chấp khó khăn mà  về  xe bò.
Muốn đến công xã  chạy  đường núi mấy tiếng đồng hồ,  chung một chiếc xe ngựa với mấy  dân trong thôn và Viên Đại Lập   đều là m.á.u  chắc chắn sẽ   là một trải nghiệm thoải mái gì.
Triệu Thành Tích cúi đầu  thoáng qua Nhan Hoan,  do dự, : "Anh  đổi cho Kiều Chấn Dự qua đây , Hoan Hoan..."
Nhan Hoan cau mũi, chui  khỏi vòng tay , : "Được ,  thì  cẩn thận chút. Cách mà mấy  thôn dân đó suy nghĩ về  chuyện  giống với chúng ."
Triệu Thành Tích đưa tay vỗ vỗ đầu cô,  đó mới xoay  cất bước  về phía mấy  Kiều Chấn Dự ở bên .
Kiều Chấn Dự     đổi xe ngựa, khẽ nhíu mày,  định  " cần" thì Triệu Thành Tích  lạnh nhạt : "Là ý  của Hoan Hoan."
Lúc  Kiều Chấn Dự  lên tiếng nữa.
Lúc xe bò về  công xã thì  qua ba đến bốn tiếng .
Không kể đến mấy  bên phía  lính cảnh vệ và Triệu Thành Tích đều lạnh nhạt và nghiêm mặt  trong chiếc xe bò đầy mùi m.á.u tươi.
Không khí bên phía Nhan Hoan  tạm .
Đương nhiên, trong xe bò   nhiều , cho dù Kiều Chấn Dự   chung một chiếc xe bò với Nhan Hoan thì hai  cũng   với   câu nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
 mà Nhan Hoan  đang  chuyện với  nhà họ Viên.
Ví như  về cuộc sống của cả nhà bọn họ  núi, lúc  quan hệ của bọn họ với gia đình của bí thư chi bộ thôn thế nào, cuộc sống bên ngoài núi của con gái bọn họ thế nào, mấy năm nay Triệu Lan Trân  đến  , từng   nào khác đến đây , còn hỏi cuộc sống  núi lúc  của Triệu Lan Huyên thế nào...