Ông đầu về phía Viên Đại Lập, lạnh lùng : "Thủ phạm chính của chuyện , cho dù là ai thì chắc chắn cũng sẽ xử lý nghiêm minh! Cậu liệu mà thành thật khai báo chuyện cho , nếu cho dù là tội c.h.ế.t thì cả đời của cũng đừng mong đến việc thể khỏi tù!"
Ông hiểu ý của con gái .
Chuyện cũ của hơn hai mươi năm , cho dù lật , những tội ác dù cho trừng trị thì hình phạt cũng thể nặng bao nhiêu cả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhất là tên đầu sỏ gây chuyện , chính là cả của ông , sợ là sẽ chút tổn hại nào.
Thế nên ông đem cái danh chủ mưu của vụ mưu sát ông đổ lên Kiều Chấn Hưng.
Lúc đó, ông lệnh cho lính cảnh vệ thả ông cụ gầy đen đang rình coi đó , đó còn cố ý ở ăn một ít cơm trưa ở thôn nhà họ Viên, từng bước, vốn cũng là dẫn rắn khỏi hang.
Chỉ với chuyện cũ năm đó, đủ để phạt nặng những ?
Làm thể tiêu tan sự mất mát trong lòng ông hơn hai mươi năm nay khi vợ c.h.ế.t con xa chứ?
Nhan Hoan mỉm , tiếp lời của Kiều Chấn Dự, : "Hơn nữa, dám to gan lớn mật mưu sát thủ trưởng, ai mà tin một tên bí thư chi bộ thôn của một cái thôn hoang vu dám vì tiền mà chuyện cơ chứ? Ai mà ông là đặc vụ Hán gian còn sót khi dựng nước ? Có khi cố ý thừa lúc thủ trưởng xuống nông thôn thăm mộ mà tay ám sát ông cũng chừng? thấy, nên đưa ông đến nhà giam đặc biệt, dùng những hình phạt tàn nhẫn nhất... Ví như, dùng từng nhát, từng nhát d.a.o mà róc thịt, xem ông còn dám thành thật khai báo nữa !"
Dưới sự uy h.i.ế.p của hai bên, cuối cùng Viên Đại Lập cũng chịu nổi nữa.
Ông hét to: "Là ông , là sai khiến , là xưởng trưởng Kiều sai khiến . Hai mươi mốt năm , ông ép buộc , bảo g.i.ế.c vợ của thủ trưởng cũng chính là cô giáo Triệu, bảo cho cô một xác hai mạng. Bây giờ, thủ trưởng cùng với con gái trở về, phát hiện sự thật năm đó, thế nên ông dùng chuyện năm đó để ép buộc , với rằng nếu để thủ trưởng bỏ mạng núi lớn thì thủ trưởng nhất định sẽ tính toán rõ ràng chuyện năm đó, sẽ cho c.h.ế.t tử tế. Đều là do ông , đều là do ông ép . Là do ông sợ chuyện năm đó sẽ lộ , thế nên ép chuyện g.i.ế.c phạm pháp ..."
Dứt lời còn gào , : "Nếu , một bí thư chi bộ thôn nhỏ bé như , chịu sống một cuộc đời chứ, điên mà tay hãm hại vị thủ trưởng đến từ thủ đô ? Tất cả đều là do ép buộc, đều là do ép ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-273.html.]
Kiều Chấn Hưng trừng mắt Viên Đại Lập, vô cùng tức giận, mắng ông là đồ điên, ngậm m.á.u phun , nhưng còn kịp thì phun một ngụm m.á.u tươi .
Kiều Chấn Hưng phun một ngụm máu, câu nào.
Kiều Vệ Đông càng khiếp sợ đến mức hồn vía lên mây.
Có điều là ba , nhưng vẫn thể .
Anh đỡ Kiều Chấn Hưng, sốt ruột hét lên với Viên Đại Lập: "Ông bấu víu lung tung như chó điên gì? Ông, ông chúng là ai ? Ba là ruột của thủ trưởng trong miệng ông đấy, cho dù ông cắn bừa ai đó để hại ông thì cũng thể là ông ! Ông rõ ràng là..."
"Vậy các chạy đến công xã hạ thủy hẻo lánh gì?"
Nhan Hoan đột nhiên ngắt lời , : "Hành tung của quân trưởng Kiều đều là bí mật, các cố tình hỏi thăm thì ông ở bên mà rõ hành tung của ông như lòng bàn tay? Lần các đến đây, lẽ nào để xem nhóm nên chuyện ư?"
Kiều Vệ Đông tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Anh xoay đầu với Kiều Chấn Dự: "Chú hai, chú đừng những bậy, ba cháu là lo lắng cho chú nên mới tìm đến, chú hai, ba cháu ông thể hại chú!"
Nói xong chỉ mong nước mắt chảy dính theo máu.
Kiều Chấn Dự lạnh lùng .
Năm đó bởi vì chuyện của Lan Huyên mà suýt nữa ông cắt đứt quan hệ với trong nhà, ông khăng khăng kết hôn với Lan Huyên, đưa bà nhưng bộ đội kết hôn tiên trình đơn xin kết hôn, hai thể đăng ký kết hôn . Ý của ông là tổ chức lễ , đó dẫn Lan Huyên bộ đội, đợi đơn xin kết hôn phê chuẩn, việc ông với lãnh đạo.